(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 7
36.
Nam thần không phải mình đồng da sắt, trong lúc ẩu đả dùng lực quá đà, khiến trầy da mu bàn tay.
Quần lót tinh xót xa đỏ hoe viền mắt, nắm lấy tay nam thần, thổi phù phù.
Miệng không ngừng thầm thì: “Phù phù, cái đau mau biến đi”.
Nam thần bất đắc dĩ cười cười: ” Không sao đâu, bôi ít thuốc mỡ là được rồi”.
Bôi thuốc mỡ?
Bôi thuốc mỡ!
Đôi mắt quần lót tinh lóe sáng, thẹn thùng nhìn nam thần, rồi dưới cái nhìn nghi hoặc của anh, từ từ vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra.
Đoành!
Dường như sét vừa đánh trúng đầu anh.
Đến cả cột sống cũng tê dại, từ mặt xuống cổ dần dần ửng đỏ.
37.
Cảm giác mềm mại, ươn ướt trên mu bàn tay lan tỏa.
Đầu lưỡi linh hoạt di chuyển trên miệng vết thương, chỗ nào cũng lấp lánh ánh nước.
“Em, em làm gì vậy!”
Quần lót tinh ngẩng đầu, liếm liếm nước bọt còn đọng ở khóe miệng, “Nước bọt của yêu quái có thể trị lành vết thương, còn tốt hơn dùng thuốc đấy”.
“Ngoan đừng cử động nha, xong ngay lập tức nè”.
Não bộ nam thần tạm thời chết máy, ngồi tại chỗ đơ như khúc gỗ.
Đợi đến khi liếm láp xong xuôi theo ý nó, toàn thân nam thần đều bốc khói, nắm tay nắm chân cùng vào phòng ngủ.
38.
Đêm đó nam thần có một giấc mộng xuân.
Mộng xuân lần này càng thêm rõ ràng.
Anh mơ thấy một chàng trai nằm bên dưới mình, đôi chân trắng nõn thon dài quấn chặt lấy hông anh, rên rỉ vừa lẳng lơ vừa phóng túng.
Anh bất chấp đâm thẳng vào trong, vào nơi vừa ướt lại vừa mềm.
Sung sướng đến độ anh muốn văng tục.
Ngay lúc sắp phun trào, anh trông thấy rõ mặt người nọ.
Một gương mặt xinh đẹp đầy quen thuộc.
Là gương mặt của quần lót tinh !
A
Đũng quần ướt một mảng.
Nam thần đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đang ngủ của quần lót tinh.
Tư thế ngủ của nó cũng chướng tai gai mắt lắm, nửa cái mông lộ hẳn ra ngoài.
Nam thần không dám nhìn xuống chút nữa, tâm trạng rối bời gãi gãi đầu, đứng dậy vào toilet.
Ngay sau đó, quần lót tinh liền mở mắt, cắn góc chăn cười hề hề ngốc nghếch.
39
Nam thần bày tỏ ý muốn chia phòng ngủ.
Tất nhiên quần lót tinh không đồng ý, ôm eo nam thần cọ cọ, vừa cọ vừa hỏi: “Có phải em đã làm sai chuyện gì không, anh nói cho em biết đi, em nhất định sửa mà”.
Nói xong, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Nam thần bị cọ chẳng cáu kỉnh, thậm chí còn lúng ta lúng túng lau nước mắt giúp quần lót tinh.
“Em đừng khóc, đừng khóc mà”. Nam thần luống cuống, dỗ nó như dỗ con nít.
Quần lót tinh lấy tay quệt nước mắt, mắt cún con khóc thành mắt thỏ luôn: “Vậy…… Vậy anh vẫn muốn chia phòng ngủ với em sao?”.
“……. Uhm”. Nam thần chần chừ vài giây, vẫn gật đầu.
Đồ mất nết!
Chưa kết hôn đã muốn ở riêng, không có cửa đâu!
Nó âm thầm lừ mắt.
40.
Phân chia phòng ngủ bất thành, ngược lại cái chăn từ hai biến thành một.
Chạm đến người ở bên mềm mại, nhẵn nhụi, quả thật mỗi ngày nam thần đều như Ninja Rùa.
Còn quần lót tinh thì dương dương tự đắc.
Ngày nào cũng được đại bảo bối mạnh mẽ của nam thần chọt tỉnh, thật là thích quá đi!
Nhìn nam thần ngày càng để ý đến mình, nó cảm thấy cơ hội thổ lộ đã tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});