Quân Môn Sủng Hôn

Chương 105: Chương 105: Oan gia ngõ hẹp!




Nhận được điện thoại hẹn ăn cơm của Thẩm Bùi Bùi, vừa đúng Úc Tử Ân tan việc đầu tiên là chạy tới phòng thiết kế, đúng lúc cách chỗ hẹn ăn cơm không xa, mặc dù bận rộn hơn nữa, Thẩm Bùi Bùi hẹn cô ăn cơm, cô cũng sẽ không cự tuyệt, trừ phi là đi làm kỳ đà cản mũi.

Từ Cao ốc ra ngoài, cô quét mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen, hơi sững sờ, liếc nhìn bảng số xe khá quen thuộc, đi giày cao gót đi lên trước, gõ nhẹ cửa sổ xe, cửa sổ xe chỗ tài xế hạ xuống, Thẩm Bùi Bùi thấy cô, vội vẫy vẫy tay, "Bảo bối, lên xe lên xe ~"

". . . . . ." Quay đầu đi, cô nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí tài xế, do dự một chút, "Hai người các cậu đi ăn cơm, không cần kéo tôi đi làm kỳ đà cản mũi đâu"

Cái này là tâm trạng gì, mặc dù chị em bọn họ rất thân thiết, nhưng cũng không thể kéo cô xuống nước cùng, quay đầu lại Lăng Thiếu Phong gật đầu nhìn cô, cái gì mà kéo theo người làm bia đỡ đạn! Thật là!

Biết cô đang ngại điều gì, Thẩm Bùi Bùi quay đầu liếc nhìn người đàn ông chỗ tài xế, trầm mặc không nói gì, ra bộ dáng việc lớn phải do bà đây làm chủ, đẩy cửa xe xuống, "Không có việc gì á..., hôm nay không phải hai chúng ta ăn cơm, mà là mời một người bạn của anh ấy đi cùng, tớ muốn dẫn cậu đi gặp một chút."

". . . . . . Xem mắt?!" Im lặng liếc Thẩm Bùi Bùi một cái, Úc Tử Ân có chút nhức đầu, "Bà cô à, tôi có bạn trai rồi đó! Cô đừng có nói với tôi như thế, biết không!"

"Tớ biết rõ, không phải là Dịch thiếu sao! Ai yêu, chúng ta tung lưới ở nhiều chỗ, bồi dưỡng trọng điểm, không buông tha bất kỳ một con cá nào, nếu không thì biết đến khi nào cậu mới gả đi được! Hiện tại tớ đang nổ lực giúp cậu tìm một người đàn ông tốt!"

"Cậu, cậu còn chưa tính gả mình đi thì tớ việc gì phải gấp chứ! Hơn nữa, không phải tớ đã lấy chồng một lần rồi sao? Chuyện này không vội, không vội. . . . . ." Nha đầu này thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, biết rất rõ ràng cô đã có bạn trai, còn dính vào, thật là hết cách với bạn tốt!

"Ai yêu, không phải là gặp mặt ăn một bữa cơm thôi sao, không có việc gì! Biết thêm nhiều bạn bè, đối với cậu mà nói cũng có nhiều chỗ tốt!" Nói xong, Thẩm Bùi Bùi mở cửa xe ra, "Lên xe đi, tớ đói đến chóng mặt rồi!"

". . . . . ." Do dự một chút, cô không nói chuyện nữa, xoay người lên xe.

Xe chậm rãi chạy nhanh lên đường lớn, Úc Tử Ân ngước mắt liếc nhìn người đàn ông ngồi chỗ tài xế ngồi, cười cười xấu hổ, "Lăng thiếu, xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh rồi!"

"Không phiền toái, Bùi Bùi của chúng ta vui là tốt rồi, tiểu thư Úc không cần lo lắng, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, coi như là xã giao thôi." Khẽ nghiêng đầu, Lăng Thiếu Phong liếc nhìn cô gái của của anh, khẽ cười một tiếng, ánh mắt mang theo cưng chiều và dịu dàng.

Dịch thiếu là người anh không thể chọc nổi, người phụ nữ của anh ta thì anh lại càng không chọc đến, thay vì đắc tội Dịch thiếu chớ đắc tội với cô gái của anh, hai người chọn một mà thôi, vậy anh chỉ có thể đắc tội với Dịch thiếu.

"Ừ, được!" Gật đầu một cái, nếu anh mở miệng, cô cũng không nói nhiều làm gì, dù sao chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, nhiều bạn bè cũng tốt.

Về phần chuyện tình cảm, bây giờ cô rất rối loạn, thật sự rất ảnh hưởng đến công việc của cô, định cái gì cũng không nghĩ đến, tất cả thuận theo tự nhiên, hoặc là, để cho cô trốn tránh qua đoạn thời gian này.

Chỗ ăn cơm là Lăng Thiếu Phong chọn, dĩ nhiên là chỗ đẳng cấp nhất thành phố C, bởi vì đã tới chỗ này mấy lần, Úc Tử Ân cũng hiểu rõ chỗ này bình thường chỉ tiếp đãi những người thuộc tầng lớp thượng lưu, hoặc là cao quan, chính khách, phí phục vụ khá cao bù lại cách phục vụ rất tốt khiến nhiều người cảm thấy địa vị của mình được nâng cao, Úc Bảo Sơn cũng rất thích chỗ này, không quan tâm đến tiền, chỉ cần có thể cấp đủ mặt mũi cho ông là được.

Lên phòng khách quý, Thẩm Bùi Bùi kéo Úc Tử Ân đi ở phía sau, hành lang vắng tanh hai người nói đủ mọi chuyện.

Vậy mà, khiến Úc Tử Ân không ngờ chính là, ở chỗ này cô lại đụng người không muốn gặp

Khi đi vào đại sảnh, Lâm Tiểu Uyển liền thấy bóng của nhóm người bọn họ, tính toán chờ mọi người đến gần sẽ vẫy tay chào "Ân Ân!"

Nghe được giọng nói của cô, Úc Tử Ân ngẩn người, ngước mắt nhìn về bóng dáng hai người đang ngồi ở trước, cuối cùng đem tầm mắt rơi vào trên người Lâm Tiểu Uyển, tay nắm Thẩm Bùi Bùi không tự chủ mà nắm chặt hơn.

"Tiểu Uyển, trùng hợp như thế!" Lễ phép đáp một tiếng, Úc Tử Ân xé ra nụ cười cứng ngắc "Không ngờ lại gặp cô ở chỗ này!"

"Đúng vậy! Tớ và Tiểu Dịch đến đây dùng cơm, các người thì sao?" Lâm Tiểu Uyển nhìn đôi nam nữ đứng bên cạnh cô một chút, ánh mắt không tự chủ rơi vào người Lăng Thiếu Phong.

Tựa hồ cảm giác được cô đang quan sát mình, Lăng Thiếu Phong nhàn nhạt liếc cô một cái, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, quay đầu nhìn về phía bên người đứng bên cạnh cô, gật đầu một cái, "Dịch thiếu, trùng hợp như thế!"

"Là rất khéo!" Lễ phép gật đầu, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn về phía bóng dáng núp sau lưng Thẩm Bùi Bùi, ánh mắt thâm thúy, sắc mặt lạnh nhạt, hình như cũng không nghĩ giải thích được sao trùng hợp như vậy.

Mơ hồ ngửi ra mùi vị lúng túng của người nào đó, Thẩm Bùi Bùi nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút, lại nhìn cô gái bên cạnh Dịch Khiêm một chút, nghe Ân Ân gọi, hai người hình như biết, nhưng chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, quan hệ chỉ sợ cũng chẳng phải đơn giản thế!

Nhíu chân mày, cô nửa cười nhìn sắc mặt lạnh tanh của Dịch Khiêm, không nhịn được nhạo báng: "Ơ, thì ra là Dịch thiếu à! Anh đã có mỹ nhân ở bên cạnh rồi, như vậy tôi nên mang Ân Ân ra ngoài xem mắt cho xong, dù sao nhiều chỗ cũng rất tốt, nói không chừng có thể tìm được một người đàn ông tốt! Anh nói phải không?"

Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm đột nhiên giương môi, tính khí rất tốt, coi thường lời nói của Thẩm Bùi Bùi, chuyển con mắt nhìn về phía Úc Tử Ân, lời nói lại như nói với Thẩm Bùi Bùi: "Tiểu thư Thẩm đây là đang mượn Ân Ân của tôi sao?"

"È hèm, nếu không đây? Sao anh có thể ra ngoài ăn cơm với người phụ nữ khác, Ân Ân thì không thể ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác? Dịch thiếu, làm như vậy rất không công bằng! Anh nói có đúng hay không?" Cô đưa ánh mắt cợt nhã nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển, hình như nhiều hơn mấy phần khiêu khích và khinh thường, Thẩm Bùi Bùi giương mắt lên, động thân đứng trước mặt Úc Tử Ân, bộ dáng bao che cho người khác.

Nghe giọng khiêu khích rõ ràng của cô, Lăng Thiếu Phong khẽ vặn lông mày, không nhịn được mở miệng: “Bùi Bùi, theo như em nói, nói chuyện phải chú ý đúng mực, không cần phải xem hai người kia là tội nhân, quay đầu lại anh còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm.”

Quay đầu, Thẩm Bùi Bùi tức giận trợn mắt nhìn Lăng Thiếu Phong một cái: “Anh là đàn ông, anh không dọn dẹp cục diện rối rắm này thì ai sẽ dọn dẹp!”

“……” Lời này mặc dù anh thích nghe, nhưng mà ở trường hợp như vầy, cũng không thể nào cảm động được.

Khẽ hừ một tiếng, Thẩm Bùi Bùi không sợ hãi quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm, “Nếu Dịch thiếu không nói lời nào, tôi liền cho rằng anh đồng ý!”

“Nếu như mà tôi không đồng ý? Có phải tiểu thư Thẩm sẽ cho người ở lại không?” Dịch Khiêm đột nhiên cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn về cô gái nhỏ bên cạnh đang phó thác việc không liên quan đến mình, ánh mắt tối tăm mấy phần.

Vào thời điểm này cô còn có tỏ vẻ không sao cả sao, thật sự để cho anh chẳng có cảm giác gì.

“Lưu lại làm kỳ đà cản mũi hai người sao? Dịch thiếu, chân đứng hai thuyền, kỹ thuật Ân Ân không có, dễ dàng lật thuyền đấy!”

“Những lời như thế, tôi cũng không nguyện ý đưa cho cô, tôi cũng không thích chân đứng hai thuyền, dù sao kỹ thuật của tôi cũng không có!” nói xong, anh quay đầu nhìn về quản lý phòng ăn, vẫy vẫy tay, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Nếu hôm nay trùng hợp như thế, không bằng mọi người cùng nhau dùng cơm! Nhiều người náo nhiệt, Lăng thiếu cảm thấy thế nào?”

“Ừ, có thể.” Gật đầu một cái, Lăng Thiếu Phong liếc nhìn cô gái nhỏ có chút bất mãn, khẽ vặn lông mày cảnh cáo.

“……” Thẩm Bùi Bùi còn muốn nói thêm cái gì, Úc Tử Ân đứng bên cạnh đã lôi kéo tay cô, lắc đầu một cái không để cho cô tiếp tục lên tiếng nữa.

Khẽ hừ một tiếng, Thẩm Bùi Bùi không nói gì thêm nữa, ánh mắt sắc bén không nhịn được trừng mắt về phía người phụ nữ đối diện, “Ân Ân, cô ấy là ai vậy!”

“Trước đây tớ đã nói với cậu, Lâm Tiểu Uyển, bạn bè của tớ.” một câu nói đơn giản, không quá nhiều tu từ, nhưng cũng khiến Thẩm Bùi Bùi hiểu ý tứ trong đó.

Nếu là bạn bè, lại cùng Dịch Khiêm dính vào một chỗ, chắc chắn bên trong có mờ ám, người sáng suốt cũng nhìn ra được, cô suy nghĩ một chút, từ đầu tới cuối Ân Ân cũng không có mở miệng nói gì, cô định câm miệng sao.

đang lúc quản lý dẫn mọi người đi tới phòng ăn, bóng dáng hai người bên trong đi ra, nhìn đến bọn họ, không khỏi ngẩn người.

không thể không nói, vào lúc này thật đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp!

Thấy Lâm Tiểu Uyển, Lâm Quân Dao đang kéo tay Đường Minh Lân ánh mắt sáng rực, ngọt ngào hô lên: “Chị!”

“Dao Dao.” Lâm Tiểu Uyển gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đi bên cạnh, khẽ vặn lông mày, “Dao Dao, làm sao em lại đi cùng anh ta?”

“Chúng ta tới dùng cơm! Minh Lân bệnh, lại không chịu ăn cái gì, cho nên mới kéo anh đến đây dùng cơm, nghe nói đầu bếp nơi đây nấu nướng không tệ, không ngờ lại gặp các người ở đây!” Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Lâm Quân Dao cười đến ngọt ngào ngán người, thời điểm ngước mắt nhìn đến Thẩm Bùi Bùi và Úc Tử Ân đang đứng bên cạnh cô ta: “Tiểu thư Úc cũng ở đây ạ! Hôm nay thổi trúng ngọn gió nào, náo nhiệt như thế!”

Tới tới lui lui nhìn này hai chị em họ một cái, Thẩm Bùi Bùi thét lên một tiếng, “Các người là chị em? Tôi nói tại sao lại ở chung một nơi, thì ra là chị em……”

Khó trách hai hợp thành một, gương mặt hồ ly lẳng lơ!

Làm như không nghe được sự châm chọc của cô, Lâm Quân Dao cũng không tính toán, kéo cánh tay Đường Minh Lân mặt khiêu khích nhìn cô, cái dáng vẻ khoe thắng lợi đó khiến Thẩm Bùi Bùi chỉ biết cắn răng nghiến lợi, đang muốn mở miệng vì Úc Tử Ân lấy lại công đạo, Úc Tử Ân lại đột nhiên đưa tay giữ cô lại, hơi híp mắt lắc đầu một cái.

Quay đầu đi, cô tiến lên thì thầm bên tai Thẩm Bùi Bùi: “không cần mất mặt chúng ta, cứ để cô ta làm gì cô ta thích đi! Dây dưa tiếp tục ngược lại làm cho người ta xem chuyện cười.”

Mãi tốn hơi thừa lời, Thẩm Bùi Bùi hít một hơi thật sâu, mặc dù không có cam lòng, vẫn nhịn xuống.

Nhàn nhạt quan sát sắc mặt của Đường Minh Lân, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ vặn lông mày, “Bị bệnh sao? Có đi bệnh viện không?”

“đã không sao, chuyện này phải cảm ơn Ân Ân đã bỏ cả đêm chăm sóc tôi, nếu không tôi đây sợ phải bị viêm phổi nằm bệnh viện rồi!” Ngước mắt, Đường Minh Lân nhìn về phía Úc Tử Ân nở nụ cười, vẻ mặt tái nhợt ít đi mấy phần bất cần đời du “Nếu mọi người đều tới đây dùng cơm, không bằng cùng nhau ăn đi! Tôi cũng muốn cảm ơn cô ấy!”

“……” không khí có chút trở nên lúng túng, Úc Tử Ân ngẩng đầu nhìn Dịch Khiêm một cái, chống lại đôi mắt thâm thúy của anh, đáy mắt không sóng không gió, an tĩnh để cho cô cảm thấy kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.