Quan Môn

Chương 863: Chương 863: Sờ nhầm người.




Trên thực tế, ở yến hội đột nhiên xuất hiện một nhân vật khả nghi, đây đối với sự kiện tổ chức tiệc tối của người Hàn Quốc mà nói, là một khiêu chiến cực lớn, bọn hắn không rõ ràng được là người này từ nơi nào đi ra, nhưng mà phải hiểu rõ thân phận của hắn cũng là việc rất tất yếu đấy.

Diệp Khai tinh tường điểm này, cho nên cũng không khiến cho Lý Hiền Xu khó xử, vì vậy thoải mái để vị mỹ nữ cao gầy này kéo cánh tay của mình, hướng về phía khác đi tới, ở bên kia, một vị trung niên ục ịch nhìn có hơn 50 tuổi, đang cùng mấy vị ngoại quốc chậm rãi nói chuyện, nghe được, nhưng hẳn là ngôn ngữ của bốn quốc gia trở lên đấy.

Nhân tài ngoại giao! Diệp Khai nghe xong, liền âm thầm cười nói.

Trên thực tế, đối với những nhân viên công tác ngoại giao này mà nói, chỉ cần nắm giữ ngôn ngữ của quốc gia mình, hơn nữa là tiếng Anh, cũng liền không sai biệt lắm, dù sao hiện tại vô luận là đi tới chỗ nào, ngươi chỉ cần biết tiếng Anh, đều có thể có được trợ giúp hữu hiệu, không đến mức nửa bước khó đi.

Lý Hiền Xu nắm tay Diệp Khai đi tới, liền đối với vị trung niên ục ịch kia nói vài câu, trong đó nhấn mạnh ba chữ Diệp Tương Kiền, hiển nhiên là hướng vị đại sứ Hàn Quốc này giới thiệu thân phận Diệp Khai.

- Nguyên lai là Diệp chủ tịch! Thật sự là ngưỡng mộ đã lâu ! Tại hạ là tmv, là đại sứ Hàn Quốc, xin được chỉ giáo nhiều !

Người trung niên ục ịch nghe xong, lập tức hơi kinh ngạc mà nhìn dk, dùng tiếng Hán nói với hắn.

- Xin chào đại sứ Thôi.

Diệp Khai cũng thể hiện ân cần thăm hỏi.

Bỗng nhiên gặp được đại sứ Nam Hàn, Diệp Khai cũng có chút ngoài ý muốn. Vốn là hắn cho rằng sau khi đi vào, hắn là công tác đơn giản chút, chỉ cần tìm được vị mỹ nữ trong mục tiêu kia, tìm cơ hội kiểm tra cái mông cô nàng đó, sau đó lấy thứ đồ đó dính lên thân thể cô ả, coi như mọi sự đại cất rồi.

Thế nhưng không nghĩ tới vừa mới đến đã bị Lí Hiền Xu theo dõi, còn dẫn hắn tới gặp đại sứ Nam Hàn.

Nhưng mà đại sứ Nam Hàn Thôi Minh Viễn lại cảm thấy rất hứng thú với Diệp Khai, cũng thể hiện hoan nghênh.

- Diệp công tử có thể tham dự tiệc tối của tệ quấn, thật đúng là vinh hạnh của tệ quấn chúng tôi,

Thôi Minh Viễn nói.

- Đại sứ khách khí rồi.

Diệp Khai cũng xá giao vài câu.

Đại sứ cũng coi như thể diện của một quốc gia, nghiêm khắc mà nói thì nên gọi là đại sứ đặc mệnh toàn quyền mới đúng, là đặc phái viên ngoại giao cao cấp nhất của một quốc gia, do một tổng thống của một quốc gia điều động tới một quốc gia khác, được hưởng đãi ngộ công sứ, lễ ngộ cấp cao, có quyền thỉnh cầu tiếp kiến tổng thống nước mà mình đang trú đóng, đàm phán cùng các quan viên cao cấp của quốc gia đó.

Về phần nói công sứ nếu so với đại sự lớn hơn một cấp, không khỏi tiếp nhận sự điều động của tổng thống của một quốc gia này với tổng thống của một quốc gia khác. Việc bổ nhiệm của vị đó cũng không phải nhận được sự đồng ý của quốc gia tiếp nhận. Tương đối mà nói thì việc thay đổi, tiếp nhận hay không khá là thoải mái.

Mà tham tán thì chủ yếu là hiệp trợ đại sứ tiến hành công tác, những lúc đại sự vắng mặt, bình thường do tham tán mang tư cách thủ tích quan viên chính vụ đảm nhiệm chức vị đại diện lâm thời, thay đại sứ chủ trì công tác.

Trên thực tế có một số sứ quá trừ tham tán chính vụ ra còn sắp xếp thêm thương vụ tham tán, tham tán kinh tế, tham tán nông nghiệp, tham tán khoa học kỹ thuật, tham tán giáo dục, tham tán văn hóa… xem như phân công lãnh đạo quản lý, cũng là người làm việc thực tế trong sứ quấn.

Như vị Lí Hiền Xu mà Diệp Khai gặp được này, tự xưng là trợ lý tham tán của sứ quấn, lại không nói rõ mình là thuộc về mảng nào, Diệp Khai đoán chừng cô àng rất có thể chỉ là làm việc vặt mà thôi, nghiệp vụ cụ thể không chừng lại chỉ phụ trách công tác bảo vệ an toàn,

Bởi vì những nhân viên công tác đảm bảo an toàn như các cô, thường xuyên mang một chức vụ ảo cùng quân hàm để tiện làm việc.

Dù sao, nhân viên công tác mà không có chức vụ chính thức ở sứ quấn cùng quân hàm, một khi phạm phải lỗi gì ở quốc gia đang trú đóng thì việc xử lý khá là phiền toái. Nếu đã có thân phận rõ ràng, cũng chẳng khác nào có thêm một tầng màu sắc tự vệ, mặc dù là làm một số công việc khá mẫn cảm, thì quốc gia bản địa cũng không tới mức vì thế mà làm to chuyện lên, trừ phi quan hệ giữa hai nước đã chính thức rạn nứt.

Hai người nói mấy câu sáo rỗng xong, Diệp Khai liền đi sang một hướng.

Ngược lại ả mỹ nữ trợ lý tham tán Lí Hiền Xu kia giống như đỉa, bám sát lấy sau mông Diệp Khai, dường như cảm thấy hắn rất hứng thú vậy.

Điều này cũng khó trách, trong tiệc tối độ nhiên lại xuất hiện một người không được mời đã là do những nhân viên công tác bảo vệ như bọn họ thất trách. Nhất là thân phận của đối phương vẫn là một nhân vật vô cùng hiển hách, điều này cũng đủ làm cho người ta thấy bất an.

Lí Hiền Xu đi theo Diệp Khai, cũng là lo lắng hắn trong tiệc tối gây ra chuyện gì ảnh hưởng tới cục diện,

- Mỹ nữ, cô thấy hứng thú với tôi lắm à?

Diệp Khai quay đầu nhìn nhìn Lí Hiền Xu, định tìm tòi chút dấu vết trên khuôn mặt cô nàng.

Đối với các mỹ nữ của Nam Hàn, hắn cũng coi như biết tiếng đã lâu, chỉ là không biết vị mỹ nữ này là đẹp tự nhiên hay nhân tạo, cho nên cũng muốn thăm dò xem cô nàng trợ lý tham tán này có phải đẹp tự nhiên không.

- Diệp công tử là đại nhân vật, nên phụng bồi rồi.

Lí Hiền Xu không hề cảm thấy hổ thẹn khi bám dính người khác.

Cô nàng thể hiện thái độ nhiệt tình đãi khách làm cho Diệp Khai cũng không thể nói gì hơn, chỉ là trong lòng có chút ảo não. Xem chừng kế hoạch đêm nay khả năng phải thay đổi chút rồi.

Trong lòng Diệp Khai âm thầm kiểm nghiệm lại hành động dêm nay của mfnh, cho rằng có thể là mình ăn mặc quá hợp thời, quá nổi bật, cho nên mới dẫn tới sự chú ý của đám nhân viên công tác. Xem ra phải bình dị mới là vương đạo, đó đúng là chân lý ở bất kỳ trường hợp nào.

- Mỹ nữ, họ của các cô gái Nam Hàn như các cô đều là Kim, Lee, Jun, Oh gì gì đó sao?

Diệp Khai nhàn rỗi, liền cùng tán dóc với Lí Hiền Xu.

- Đương nhiên là không phải rồi, chúng tôi có rất nhiều họ.

Lí Hiền Xu nghe thấy vấn đề này, lập tức khá mẫn cảm đáp lại.

Trên thực tế, trước kia người Nam Hàn vốn là không có dòng họ, vào thời kì Tam Quốc cổ đại, thế kỷ thứ nhất sau công nguyên, Cao Câu Lệ Quốc mới bắt đầu dùng dòng họ, sau đó Bách Tế, La cũng học tập, lần lượt bắt đầu thế kỷ thứ tư, cùng thê skyr thứ sáu sau công nguyên mới bắt đầu sử dụng họ.

Bởi vì bị ảnh hưởng tương đối sâu sắc của nền văn hóa Trung Hoa, nên dòng họ của người Nam Hàn cùng của người Trung Hoa khá giống nhau, cũng chia thành họ đơn cùng họ kép.

Họ đơn thường gặp chính là họ Kim, Lee, Bea, Jun, Chang, Goo, Oh… họ kép bao gồm như Tư Không, Gia Cát, Độc Cô, Tiên Vu, Hoàng Phủ, Nam Cung…

Trong dòng họ của người Hàn lại có một hiện tượng kỳ lại, chính là “bản”.

Mọi người khi giới thiệu về bản thân, không chỉ giới thiệu họ tên của mình, mà còn giới thiệu cả “bản” nữa. “Bản” chính là chỉ dòng họ đó thủy tổ bắt nguồn từ đâu, cũng chính là tương đương với quê quấn.

- Nói ví dụ như họ Kim, tuy rằng có rất nhiều người mang họ Kim, nhưng mỗi người lại có “bản” khác nhau, nhưng có dòng họ Kim ở An Đông, ở Nghĩa Thành, ở Khánh Châu… giống như họ Lee của chúng tôi, cũng có dòng họ Lee ở Quang Sơn, ở Duyên An, ở Hàn Sơn…

Lí Hiền Xu giải thích cho Diệp Khai:

- Người có cùng “bản”, cùng họ thì được gọi là người nhất tông.

Ở Nam Hàn, khắp nơi đều có thể thấy được bảng hiệu hội khu xx dòng họ xx. Những hội dòng họ này se phụ trách quản lý, tổ chức sự vụ của dòng họ, như phần mộ tổ tiên, từ đường, tu chỉnh từ đường, hàng năm hai lần tế tổ tiên vào hai mùa xuân – thu, ba mươi năm lại phải chỉnh sửa trong gia phả, cùng trợ giúp dòng họ giải quyết các vấn đề trong dòng tộc.

Từng dòng tộc đều có gia phả riêng, ghi chép lại khởi nguyên thủy tổ của gia tộc, tất cả các mối quan hệ xuất xứ huyết thống, các chức quan của tất cả mọi người trong mọi thế hệ. Con trai trong gia tộc lấy ai làm vợ, con gái trong gia tộc lấy ai làm chồng đều có các tư liệu liên quan, vô cùng kỹ càng.

- Người Nam Hàn chúng tôi vô cùng coi trọng dòng họ của mình, cho dù là định cư nơi nước ngoài cũng nhất định phải giữ lại gia phả, nếu không sau khi trở về thì không thể tìm được nguồn gốc của mỉnh rồi, đó là chuyện vô cùng phiền phức.

Lí Hiền Xu nói với Diệp Khai.

Diệp Khai nghe Lí Hiền Xu giới thế các vấn đề về phong tộc của đất nước cô nàng, ánh mắt lại luôn không rảnh rỗi. Cặp mắt lừi hại đảo qua toàn trường, tìm tòi cô nàng trong tư liệu của Tương Hiển Thông đưa cho hắn. Cuối cùng Diệp Khai lại tìm thấy được một vị mỹ nữ kinh diêm trên sàn nhảy.

- Quả nhiên là mỹ nữ nha,

Con mắt của Diệp Khai cũng không khỏi dừng lại lâu hơn trên người mỹ nữ đó, trong miệng không nhịn được nói một câu.

Tầm mắt của Diệp Khai vừa vặn đảo qua trên đỉnh đầu của Lí Hiền Xu, thấy được vị mỹ nữ đó. Lí Hiền Xu vừa vặn lại cúi đầu xuống uống nước, nghe thấy Diệp Khai nói thế, không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Khai, lại phát hiện ánh mắt hắn nhìn thẳng vào người mình, thế nên mới hiểu nhầm.

- Cảm ơn, thật ra nghe nói vị hôn thê của Diệp công tử mới là đại mỹ nữ

Lí Hiền Xu hơi xấu hổ đáp lại.

Diệp Khai khẽ giật mình, chốc lát liền hiểu rằng lí Hiền Xu đã hiểu nhầm, nhưng mà hắn cũng không giải thích gì thêm, liền cười nói với Lí Hiền Xu:

- Tiểu thư Lí Hiền Xu, không bằng chúng ta cùng nhảy một điệu đi.

Khen ngợi một người phụ nữ hiểu nhiên là chuyện tích công đức rồi. Nhưng mà nếu như anh ca ngợi nhầm một người phụ nữ thì ngàn vạn cũng đừng chối bỏ, bằng không mà nói thì chuyện tốt ngay lập tức sẽ biến thành chuyện xấu rồi. Khả năng cho dù là bạn tốt thì trong nháy mắt sẽ biến thành kẻ thù.

Đối với mấy chuyện như khiêu vũ, dường như là loại hình hoạt động bắt buộc của từng nhân viên công tác trong sứ quán. Bọn họ chẳng những phải học nhảy, hơn nữa còn phải nhảy thật tốt, bằng không mà nói sao ó thể tham gia hoạt động xã giao quốc tế thông dụng nhất như thế?

Diệp Khai nắm lấy vòng eo của Lí Hiền Xu, hai người đi vào sàn nhảy, sau đó bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.

Vũ kỹ của Lí Hiền Xu rất tốt, thân thể của Diệp Khai lại vô cùng cân đối. Hai người họ phối hợp lại, quả thật không chê vào đâu được, hoàn toàn nổi bật trong đám người, giống như hạc giữa bầy gà vậy.

Vị mỹ nữ tuyệt sắc trong sân kia cũng liên tiếp liếc nhìn sang bọn họ, hiển nhiên là cũng chú ý.

Hiệu quả như thế chính là hiệu quả mà Diệp Khai đang chờ mog, chỉ có khi nào bản thân hắn thành tiêu điểm thu hút của buổi tiệc thì hắn mới có cơ hội tiếp xúc vị mỹ nữ tuyệt sắc đó, sau đó mới lại có cơ hội gần gũi, gắn thứ đồ mà lúc trước Tương Hiển Thông giao cho hắn lên người vị mỹ nữ tuyệt sắc đó.

Ừm, nếu đã để có được hiệu quả tốt nhất, thế thì tốt nhất là nên dính lên người, đây cũng chính là việc khó khăn nhất.

Nếu như không có cơ hội gần gũi thì làm sao mang vật này dính lên cơ thể cô ả được chứ? Việc này tương đương với việc dùng tay trực tiếp đụng chạm lên da thịt cô ta rồi.

Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, tay trái không khỏi bắt đầu hành động, nhẹ vỗ vòng eo Lí Hiền Xu, tay phải bỗng nhiên xiết chặt, ôm sát Lí Hiền Xu vào người mình.

- Á…

Lí Hiền Xu thấy Diệp Khai đột nhiên thay đổi, không khỏi có chút giật mình, không biết sao hắn đột nhiên lại thế, lập tức mở to hai mắt nhìn lên, toàn bộ lực chú ý đền tập trung vào khuôn mặt Diệp Khai.

- Thật xin lỗi, động tác hơi mạnh.

Diệp Khai ý thức được bản thân mình hơi phân tâm, không khỏi lên tiếng xin lỗi Li Hiền Xu.

Chỉ là tay trái của hắn cũng theo tiềm thức đi dọc xuống dưới, luồn theo đường viền mép vày của Lí Hiền Xu mà đi vào bên trong, trượt xuống bờ mông cong. Chỉ trong thoáng chốc, một vật nho nhỏ liền dính vào trong đó.

- A…

Bộ phận mẫn cảm của cô nàng đột nhiên bị Diệp Khai sờ soạng như thế, sắc mặt lập tức đỏ lên,

Cô nàng cũng không ngờ tới vị công tử hào hoa như thế lại có thể làm được hành động bỉ ổi hèn mọn đến vậy, đây quả đúng là hành dộng vô cùng phi lễ mà.

Bản thân Diệp Khai cũng sửng sốt, không nghĩ tới tay trái cả mình lại không nghe lời, tự giác trượt tới bên trong quần của Lí Hiền Xu.

Cho dù là nho nhỏ phi lễ thì cũng chẳng tính là đại sự gì, tối đa Lí Hiền Xu cũng chỉ phàn nàn một tiếng, sắc mặt không hòa nhã mà thôi. bởi vì Diệp Khai có thể thấy được vì mỹ nữ Nam Hàn này không có ác cảm với hắn, thậm chí còn có chút hảo cảm.

Chỉ là trong lòng hắn vẫn âm thầm kêu khổ, bởi vì ban nãy sờ nhầm người, tiện tay dính luôn món đồ mà Tương Hiền Thông giao cho lên người cô nàng rồi.

Trong lòng Lí Hiền Xu có chút không vui, sắc mặt cũng đỏ lên.

Nếu như không phải là đang ở nơi quan trọng như thế, hai người lại đang thu hút sự chú ý của mọi người, cô tuyệt đối sẽ vật một cái qua vai, ném Diệp Khai xuống.

Cô cũng không phải là loại con gái tay trói gà không chặt, mà là cao thủ vật lộn Taekwondo đai đen.

Vừa rồi động tác như thế kia của Diệp Khai làm cho Lí Hiền Xu cảm thấy bản thân mình thật sự bị vũ nhục. Cô là nhân viên ngoại giao, không phải là vũ nữ, sao có thể để cho đám đàn ông tùy ý sờ mông được.

Nhưng mà Lí Hiền Xu vẫn nhịn xuống, dù sao đây cũng chẳng phải là việc tốt gì, mà Diệp Khai cũng chỉ là lướt qua rồi dừng lại, chứ không tiếp tục làm gì quá đáng, khiến cô cảm thấy vừa rồi chỉ là vô ý thức đụng phải thôi.

Hơn nữa, nếu như xé to chuyện này ra, không chừng lại bị một số nhân vật bụng dạ khó lường công kích, làm cho trở thành sự kiện ngoại giao giữa hai nước Trung Quốc cùng Nam Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.