Hai cái huyệt đều ngậm lấy đồ vật chuyển động theo từng bước chân của y, bên trong hai phân thân thô to ma sát lẫn nhau, bên ngoài thịt đế bị làm đến sưng lên bị tiết khố vải vóc thô ráp mài mài. Huyệt động vẫn luôn chảy *** thủy dù đã bị Giác tiên sinh chặn lại bên trong nhưng vẫn theo khe hở nhỏ rỉ rỉ ra làm y cảm thấy mỗi bước chân đều là dằn vặt khôn nguôi. Nhưng cảm giác rất thỏa mãn, y không nỡ lấy nó ra.
Có thể nói bây giờ y như bị yểm bùa, mê hoặc dịch thể nam nhân cùng cảm giác dịch thể đầy đến trướng bụng, cho dù khó chịu vẫn có thể tiếp tục nhẫn nại. Cũng may y vận áo bào màu đen có thể che khuất hình ảnh *** thủy đã thấm ướt quần, không đến nỗi làm Lâu Minh Tuyết y mất mặt với người ngoài. Thế nhưng mùi lãnh hương nhàn nhạt chỉ khi y động tình mới xuất hiện vẫn chậm chạp chưa hề tiêu tan.
Ban đêm, Lâu Minh Tuyết mang theo hai cái phân thân chìm trong say ngủ, kể cả Tạ Ngự Khi tiến vào cũng không phát hiện.
Nhìn đại phu gương mặt tuấn mĩ đang ngủ say, hắn cảm thấy mình quả thực là người có phúc khí, xưa nay hắn không nghĩ tới một người thô ráp cứng ngắc như mình có thể lấy được một tức phụ xinh đẹp như vậy. Ngẫm lại thật khó làm cho người khác tin nổi.
Cho nên hắn không nỡ, không nỡ để y chịu bất kì khổ sở nào, cho dù biết rõ làm như vậy sẽ làm y tức giận nhưng vẫn là không nỡ, cho nên tối nay hắn mới hạ thuốc vào trong cơm, làm y ngủ say.
Vuốt ve mái tóc màu đen, Tạ Ngự Khi dùng dao găm cắt một đoạn ngắn nhét vào trong ***g ngực.
“Xin lỗi, chờ ta.” Nhẹ nhàng hôn lên trán Lâu Minh Tuyết, Tạ Ngự Khi đứng dậy nhanh chân ly khai lều trại. Vén rèm lên, ạ Ngự Khi nhìn quân đội của hắn: “Toàn thể chuẩn bị, xuất phát!”
Đúng, thời khắc bảo vệ quốc gia đến rồi!
Lâu Minh Tuyết lúc tỉnh lại, quân doanh to lớn yên tĩnh, nhìn những binh lính bị Tạ Ngự Khi cố ý lưu lại chăm sóc y, Lâu Minh Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, nói với người bên cạnh: “Chuẩn bị ngựa!”
“Nhưng là…”
“Đừng để cho ta tự mình động thủ.” Lâu Minh Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn người kia một cái, liền thấy tiểu binh kia thân thể run lên, ngoan ngoãn đem ngựa dắt lại.
Y xoay người lên ngựa, vung roi đuổi theo hướng Tạ Ngự Khi lên đường. Chết tiệt, tên đáng chết đó tốt nhất đừng để cho y truy được, dám ném y lại mà đi!
Quân đội đã đi một đêm cũng không phải có thể lập tức đuổi kịp, huống chi y lại không biết chính xác phương hướng, đuổi một đường, hai cái huyệt ngậm lấy Giác tiên sinh ở trên ngựa xóc nảy cả một ngày cũng không biết bị hành hạ đến cao trào bao nhiêu lần. Yên ngựa đã ẩm ướt một mảng, còn có *** thủy từ phía trên chảy xuống.
Lâu Minh Tuyết rốt cục không chịu được tung người xuống ngựa tìm một khối đá lớn dựa vào nghỉ ngơi, phản ứng thân thể làm cho y xấu hổ oán hận, nam nhân đem y làm thành như vậy cư nhiên bỏ lại y một mình ra chiến trường.
Mỗi khi nghĩ đến, phổi như muốn nổ khí, chờ y bắt được hắn nhất định trói hắn trên giường hành hạ!
Nghỉ ngơi một hồi, y hai chân mềm nhĩn bò lên lưng ngưa, sở dĩ chưa đem hai vật đang mài ở bên trong lấy ra là vì y biết thân thể *** đãng của mình nếu không được cắm vào, sẽ càng làm y không chịu nổi.
Rốt cục một ngày một đêm lao nhanh y cũng đuổi kịp đuôi đại bộ đội. Cắn răng nhẫn nại thân thể uể oải cùng không khỏe, Lâu Minh Tuyết một hơi đuổi theo.
Tạ Ngự Khi nhìn thấy y trong phút chốc là nghi ngờ cùng kinh ngạc, rất nhanh liền bình thường trở lại nhưng chẳng kịp chờ hắn mở miệng, mặt đã bị tát một cái trước mắt toàn bộ quân lính của hắn. Toàn bộ đội ngũ đều yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời chỉ còn dư lại tiếng gió thổi bên tai.
Hắn nhìn trong mắt người kia là tức giận cùng ủy khuất, chỉ cảm thấy tâm can đều run rẩy.
Trong mắt những người khác đều cho là chủ soái của bọn họ đang tức giận nhưng chỉ thấy hắn kéo tay đại phu, không để ý đang có trăm nghìn đôi mắt đang nhìn bọn họ: “Ngươi muốn đánh liền đánh, đánh ta thật đau, ta chịu phạt.”
Lâu Minh Tuyết lập tức hất tay của hắn ra, lần thứ hai giơ tay lại bị Tạ Ngự Khi nắm lấy: “Nghe ta giải thích.” Nói xong quay đầu nhìn Hữu phó tướng: “Đóng trại, ở đây nghỉ ngơi một đêm.” Sau đó trực tiếp nhảy đến ôm lấy người chạy về phía trước.
“Ngươi buông ta ra, ngươi tên khốn kiếp này!” Y vừa thấy hắn nhảy về phía mình liền không ngừng giãy dụa, Tạ Ngự Khi sợ y té xuống ngựa, ôm thật chặt y giữ thăng bằng nhưng cuối cùng vẫn là té xuống lăn trên cát vàng. Đem người đặt ở dưới thân, hắn liền hôn lên.
Mãi đến khi đem người hôn đến thở gấp không ngừng, đôi mắt ngậm xuân nhìn hắn chằm chằm mà hắn lại mặc dù la rầy vẫn cười vui vẻ.
Lâu Minh Tuyết cảm thấy y như bị lừa gạt, nam nhân này tuyệt đối là cố ý, thẹn quá hóa giận muốn đánh hắn liền bị hắn bắt lấy cổ tay: “Nói cho ta tại sao lại đuổi theo?”
“Ta muốn giết ngươi!”
“Ha ha, thừa nhận đi, Tiểu Tuyết, sau khi biết ta muốn để ngươi lại, ngươi tuyệt đối không nghĩ muốn giết ta, huống chi ngươi bây giờ, định dùng nơi đó giết ta sao. Phía dưới là không phải đã ẩm ướt không còn hình dáng, ta còn thấy yên ngựa ngươi đều là *** thủy đây!”
“Ngươi vô liêm sỉ, buông ta ra, ngươi đi ra, đừng cởi quần ta, ngươi khốn kiếp, ta muốn giết ngươi, nha nha…”
Hạ thân mát lạnh, nam nhân thô bạo kéo quần y xuống, cầm lấy cổ chân y tách ra
“A… Đừng xem…”