Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 305: Chương 305: Trận đầu của mọi người (2)




- Không thể tưởng được vận khí của ta kém như vậy, trận đầu đã gặp bệ hạ ngài.

Trên thí kiếm đài số 1, võ sĩ Diego Milito đến từ một nước phụ thuộc cấp hai ở chiến khu phía Tây bi ai thở dài.

Vị kiếm sĩ mày rậm mắt to thân hình cao lớn này khi biết đối thủ của mình là Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương lập tức quên luôn ý tưởng tiến vào vòng sau, có điều hắn vẫn không buông bỏ cơ hội giao thủ. Bởi vì có thể chiến một trận với cao thủ như Hương Ba Vương đều là mơ tưởng của vô số võ sĩ trong đế quốc, hơn nữa người nào cũng biết Hương Ba Vương trong quyết đấu không giết người mà đôi khi còn chỉ điểm đối thủ vài phần.

Trên thí kiếm đài, Tôn Phi mặt mỉm cười.

Hắn có ấn tượng rất không tồi đối với đối thủ mày rậm mắt to một thân chính khí này.

Hôm qua, sau khi được ma nữ Paris giao cho quyển sách đánh giá các cao thủ do quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi biên soạn, hắn đã đọc được Diego Milito này là một kiếm nghĩ rất có tinh thần trọng nghĩa, thái độ làm người chính trực thuần phác, chiêu thức quang minh chính đại, coi như đủ tư cách của một kỵ sĩ chân chính, khiến Tôn Phi không khỏi nhớ tới nhân vật Quách Tĩnh trong tiểu thuyết của Kim Dung.

Đối với đối thủ như vậy, Tôn Phi luôn sẽ hạ thủ lưu tình, thậm chí còn thành toàn một phen.

Rất nhanh, lam sắc quang diễm từ ma pháp kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa nhấp nhoáng, dưới hiệu lệnh của trọng tài cùng tiếng hô vang dội của ngàn vạn người xem, trận đấu đã chính thức bắt đầu.

- Bệ hạ, xin được chỉ giáo.Milito khẽ khom người, thần thái cung kính nói.

- Mời.Tôn Phi mỉm cười mà đứng.

Diego Milito rút kiếm, nháy mắt ra chiêu, động tác liền mạch lưu loát.

Kiếm thuật của hắn có chút gì đó khô khan, thiếu linh hoạt nhưng lại chính là giống với 'Tĩnh ca ca – Quách Tĩnh', mỗi lần ra tay đều phát huy uy lực cường đại nhất, kẻ khác không thể khinh thường.

Đáng tiếc Milito gặp phải là Tôn Phi.

Cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn hiểu được, Milito tuyệt đối không phải đối thủ của Hương Ba Vương, cái gọi là trận đấu, chỉ để cho hết thời gian mà thôi.

Nhưng Tôn Phi lại không hề lấy lực lượng tuyệt đối nháy mắt đè bẹp đối thủ, ngược lại là tỉ mỉ xem hết kiếm lộ của Milito, thậm chí cả tất sát kỹ Địa Hổ Chi Nộ cũng nhìn một lần.

Đến cuối cùng, Milito thấy khán giả bên dưới đã không nhịn được la ó mới mặt đỏ tai hồng nhận thua.

Tôn Phi ngược lại không hề gấp gáp, suốt trận đấu kiên nhẫn chỉ ra thiếu sót trong kiếm thuật của Milito. Khoảng thời gian này hắn tiếp xúc với cường giả thần bí, lại được quan sát nghiên cứu không ít bản chép tay về võ đạo cơ sở của Yashin đại đế, phương diện tri thức lý luận dĩ nhiên tăng mạnh, tuy rằng không coi là đại sư, nhưng chỉ điểm kiểu võ sĩ tự mình học thành tài như Milito thì vẫn dư dả.

Điều này làm cho Diego Milito quả thực vui sướng ngây ngất.

Nguyên bản hắn chỉ là ôm một tia kỳ vọng, không ngờ thật sự được Hương Ba Vương chỉ điểm, giải quyết không ít khúc mắc bấy lâu nay.

Milito đem mỗi một câu Tôn Phi nói qua nhất nhất ghi tạc trong lòng, liên tục cảm tạ, mới nhảy xuống thí kiếm đài, kết thúc trận đấu.

Trọng tài tuyên bố tranh tài thắng bại, Tôn Phi nhảy xuống thí kiếm đài, trở lại khu đóng quân lâm thời của Hương Ba Thành.

Mới vừa bước vào gian trướng bồng lâm thời, đã thấy bên trong thiếp thân thị vệ quan Torres, đầu bạc Pearce, tóc đen Drogba, giám ngục quan Oleguer, Peter Cech đã đợi sẵn, hiển nhiên là đã sớm xong trận đấu của mình.

- Về cả rồi hả? Nói chút coi, thắng hay bại?Tuy rằng cười hỏi như vậy nhưng nhìn tất cả tươi tỉnh thân không một vết xước Tôn Phi cũng có thể sớm đoán kết quả.

- Bẩm bệ hạ, đối thủ trận đầu này căn bản không chịu nổi một kích, cho nên mấy người chúng thần thắng khá dễ dàng, chỉ không nghĩ tới bệ hạ tốn gần nửa giờ mới chấm dứt trận đấu.Hanh Cáp Nhị Tướng ngươi một lời ta một câu đem chiến tích mấy người khoe khoang rõ ràng, sáu người đều là trong mười chiêu đánh bại đối thủ, thắng trận đầu.

Về phần Inzaghi cùng Elena thì còn chưa đến lượt nên tạm thời chưa có trở về.

- Mặc dù là thắng, nhưng là nhớ kỹ ngàn vạn lần không được quá mức tự đại, lần này quyết đấu không thể so với thi đấu xếp hạng ở chiến khu, nếu gặp phải Nhất Kiếm, Phong Hỏa Song Tuyệt Côn, Đệ Nhất Thần Nữ hoặc là Ngân Giáp Cuồng Sĩ các ngươi đều cần thật thận trọng.

Tôn Phi nhìn chư tướng tự tin hơi thái quá, liền gõ cho một búa.

Tính toán thời gian, trận đấu của Inzaghi cùng Elena sắp bắt đầu, đoàn người ra khỏi trướng bồng rồi đi tới thí kiếm đài số 8.

Trên thí kiếm đài số 8, trận đấu của Ảnh Chi Thích Khách Inzaghi đang tiến hành.

Dưới kết giới của Thủy Mạc Thiên Hoa, bóng người gào thét như gió, thường thường truyền ra từng đợt tiếng binh khí va chạm kèm theo từng đoàn hoa lửa. Hiển nhiên Inzaghi gặp phải cao thủ, cục diện đối khá bất lợi, đang lâm vào khổ chiến.

Tình huống như vậy, kỳ thật Tôn Phi cũng đã dự liệu được.

Thực lực quyết định hết thảy, Inzaghi ở trong đám cao thủ Hương Ba chỉ có thể xếp hàng cuối cùng.

Dù từng tại Ôn Tuyền Quan làm dong binh nhưng hắn cũng chưa từng trải qua giết chóc chân chính, lại thêm gặp được Tôn Phi khá muộn, dù được Người Khổng lồ xanh dược tề cải tạo thân thể song thời gian gấp gáp cũng chỉ mới tăng lên nhị tinh trung giai.

Nếu không thiên phú dị năng tùy thời ẩn thân không lộ khí tức trong hư không, cộng thêm vận khí không tệ chưa từng gặp cao thủ thì có lẽ Inzaghi đã không thể tiến vào thập đại cao thủ chiến khu phương Bắc.

Thế nhưng tới đây thì vận khí của Inzaghi hẳn là dùng hết rồi, bởi đối thủ của hắn là một cao thủ ngũ tinh sơ giai.

Dấu hiệu thất bại của Ảnh Chi Thích Khách dần hiện.

Nếu như thế, đây cũng sẽ là thất bại đầu tiên của Hương Ba Thành tại giải đấu diễn võ tác chiến…

...

Nhìn thấy trên đài đã sắp có kết quả ngã ngũ, Tôn Phi sắc mặt bình tĩnh, ai cũng không rõ hắn đang nghĩ gì.

- Gã khốn trên đài kia là ai? Dám đem Filippo dồn đến mức này? Đợi trận đấu chấm dứt, lão tử không bóp vỡ trứng của hắn không được…Pearce nhìn đến sốt ruột, chỉ vào đối thủ của Inzaghi trên đài nảy sinh ý nghĩ ác độc.

- Đợi cho trận đấu chấm dứt, chúng ta đi tìm gã đó tâm sự chút.Drogba lấy tay sờ lên cằm, bày bộ dáng muốn giết người.

Mà đám Cech cùng Torres cũng là sắc mặt không tốt.

Mọi người chung quanh đang xem tranh tài nghe được mấy lời như vậy vốn còn muốn chế giễu một chút, nhưng khi nhìn đến diện mạo hung thần ác sát của đám người này, lại cảm nhận từng luồng khí tức nguy hiểm, cả đám đều thức thời ngậm miệng, nhưng vẫn nhỏ giọng chỉ trỏ, hiển nhiên là không phải lời gì hay.

- A ... Là bọn họ, Nhất Chỉ Toái Thiên, Bạch Phát Khoái Kiếm, Hắc Phát Cuồng Quyền... Còn có Nhất Quyền Hoành Thiên Hương Ba Vương, bọn họ là người Hương Ba!Có người đột nhiên nhận ra thân phận đám Tôn Phi, thấp tiếng hô.

Một tiếng hô nhỏ này nhất thời làm cho cả đám đang thấp giọng bàn tán chỉ trỏ bị dọa đến mặt tái nhợt, cũng không dám nói tiếp nửa lời.

Tôn Phi quay đầu lại nhìn lướt qua Hanh Cáp Nhị Tướng, hai vị này vội vàng cúi đầu, thành thành thật thật câm miệng không dám nói tiếp.

Ai cũng không biết quốc vương bệ hạ đang suy nghĩ gì.

Từ khi quốc vương bệ hạ tỉnh táo lại, dưới sức mạnh cường đại không thể dự đoán, Hương Ba Thành đã rất lâu không biết qua mùi vị thất bại kể cả trong những tình huống hiểm nghèo nhất, cho nên người Hương Ba cũng đã bắt đầu quen với chiến thắng, một hồi thất bại với bọn hắn mà nói là không thể tiếp nhận.

Bởi vậy giờ phút này đám cao thủ Hương Ba Thành cũng không mong muốn một trận thua dẫn tới cái nhìn soi mói của vô số khán giả.

Đồng dạng suy nghĩ như vậy có cả Inzaghi đang ra sức triền đấu trên đài.

Thở gấp.

Kịch liệt thở gấp.

Tay nắm chủy thủ Tử Thần Chi Xúc đã bắt đầu hơi hơi run, tựa hồ chỉ cần động nhẹ một cái là chủy thủ trong tay sẽ rơi xuống, nhưng Inzaghi biết, mình coi như là chết, cũng tuyệt đối không được để chủy thủ rời khỏi tay mình.

Bởi vì trong cái đêm đẫm máu tại tổng bộ Huyết Đao dong binh đoàn kia, người hắn tôn kính nhất từng trịnh trọng nói với hắn: làm một thích khách, tuyệt đối không thể để cho binh khí rời khỏi tay của mình, cũng tuyệt đối không được có bất kỳ chần chờ cùng do dự nào, một kích không trúng, phải nháy mắt rời đi...

Thích khách!

Thích khách! ! !

Inzaghi lấy tay gạt mồ hôi lẫn cả máu tươi của mình trên trán, đau đớn kịch liệt để cho hắn cơ hồ ngạt thở, nhưng hắn biết mình nhất định phải thanh tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.