SÁNG HÔM SAU
Sau vụ việc xảy ra ngày hôm qua, Tiểu Như lâm vào tình trạng trầm cảm nặng không chịu ra khỏi phòng, điều này khiến cho Lý Ân Tinh không ngừng lo lắng túc trực 24 trên 24 bên cạnh tiểu nha đầu. Trước giờ hắn luôn rất biết giữ chừng mực với nó, cả việc cưỡng hôn nhiều lần như ngày hôm qua đối với Huỳnh Tiểu Như cũng là lần đầu tiên. Chả nhẽ vì điều này mà nó trở nên trầm cảm hay sao chứ?
Ông Lưu sau khi đã khám xong cho nha đầu liền đứng dậy quay sang hắn cười cười, nụ cười bí ẩn của ông ta cũng đủ cho hắn biết ông ta định nói gì.
- Viện trưởng tương lai không cần quá lo lắng, con bé chỉ là chịu một chút đả kích thôi, chỉ cần cậu đừng để con bé kích động là được rồi !
Như vậy cũng đồng nghĩa là hắn không được lạm dụng quyền lực của mình để làm điều đó với nó hay sao chứ? Đáng chết thật !
Thần sắc hắn có chút khó coi nhìn ông Lưu gật nhẹ đầu:
- Tôi biết rồi, để tôi tiễn ông ra ngoài !
Ông Lưu cũng nhanh chóng đáp lại lời nói của chàng ta bằng một cái gật đầu:
- Được, thưa cậu !
Chưa đầy một phút sau hắn cũng đã có mặt tại phòng của Tiểu Như, trên tay là một tô cháo bí đỏ vừa mới được nấu xong cùng với thuốc và nước. Bé con của hắn bị đá động bởi mùi của thức ăn chủ động cất nhẹ mi, Lý Ân Tinh vừa thấy Tiểu Như có tiến triển liền bước đến đặt nhanh cháo, nước và thuốc xuống bàn, sau đó vội chạy đến ngồi xuống bên cạnh giường nhóc con.
- Đại mèo ngốc, em cảm thấy trong người mình sao rồi?
Trái ngược lại sự vui mừng của hắn, ở đây Huỳnh Tiểu Như vừa nhìn thấy Ahn liền lật đật ngồi bật dậy lấy chăn che chắn cơ thể mình, người ướt đẫm mồ hôi dán chặt mắt vào ca ca lắc lắc đầu:
- K-Không sao !
Cả lời lẽ cũng rất lúng túng, xem ra nó sợ hắn thật rồi !
Ahn đau lòng nhìn nha đầu cứ việc tránh né mình thở rõ dài, tay giơ lên định vuốt ve bé con nhưng hắn chợt suy nghĩ đến việc không nên làm nó sợ nhanh chóng rụt tay lại, khóe môi hiện ra một đường cong mỹ miều.
- Bác sĩ nói em là bị kích động cho nên mới dẫn đến tình trạng bị trầm cảm, nhưng nếu không để em chịu đả kích, em nhất định sẽ khỏe lại. Cho nên Tiểu Như..
Hắn thật sự chỉ muốn mắng chửi mình, quả nhiên so với sức chịu đựng của anh trai thì hắn thua xa hẳn, chỉ một giây sau hắn đã quên mất điều tối kỵ áp sát khuôn mặt điển trai của mình xuống cạnh khuôn mặt của nha đầu, lý trí rõ ràng rất muốn tạm ngưng hành động này nhưng hắn không tài nào làm được. Hắn thích nó, hắn không thể nói chuyện khi đứng quá xa cô nhóc này.
- L-làm sao?
Tiểu Như luống cuống, cơ thể hơi rụt lại né tránh làn hơi quá đổi khiêu khích của ca ca, điều này lại càng làm Lý Ân Tinh trở nên khó chịu nhìn bé con nheo mày:
- Em đừng như vậy có được không? Tại sao cả việc nhìn thẳng vào mặt tôi em cũng không dám chứ?
Hắn gắt, di chuyển hai cánh tay của mình lên nắm lấy hai cánh tay non mềm của Tiểu Như áp mạnh xuống ga giường, cơn thịnh nộ tăng lên đến đỉnh điểm khiến bé con long lanh mắt từ từ ngẩng cao mặt lên đối diện với anh trai.
- Vì tôi không muốn anh như ngày hôm qua, tại sao anh và Young lại làm chuyện đó với tôi chứ? Anh biết rõ chúng ta không thể nào kia mà, tại sao anh và anh ấy vẫn cứ thích làm điều mà mình nghĩ, trong khi đối phương đã hết mực tôn trọng mối quan hệ mà trước đây không muốn có thế lực khác xen vào chứ?
Phần trình bày quá xuất sắc, hắn nên nói gì đây? Nói hắn rất thích nó hay là chưa từng xem nó là em họ của mình?
Lý Ân Tinh cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, tự động rút lui rời khỏi Huỳnh Tiểu Như, đứng xoay lưng về phía nó với bộ dạng cao ngạo.
- Vậy thì tôi hứa với em, cho đến khi em tròn 18 tuổi, tôi sẽ không làm những chuyện khiếm nhã với em như ngày hôm qua đã làm. Giờ thì mau chóng ăn cháo rồi uống thuốc, ngày mai theo tôi đến một nơi !
Nói rồi hắn nhanh chóng bỏ đi..