Trương thẩm như không tin được những gì vừa nghe thấy, con nha đầu này hôm nay sao thế nhỉ? Mọi khi mình nói gì nó cũng vâng dạ kia mà, không được, phải tìm cách để cháu gái của nữ nhi mình vào ở cùng nó may ra còn kiếm được chút gì đó.
Nghĩ vậy, nàng ta không hờn giận vì bị từ chối mà đi tới lần nữa định kéo tay Diệp Tử Lan, nhưng tay còn chưa chạm tới thì một giọng nói lạnh nhạt kèm theo ánh mắt như muốn giết người của nàng dọa sợ.
- Nếu ngươi còn muốn nhắc tới chuyện lúc nãy thì ta không khách khí đâu, đừng tưởng cha mẹ ta mất rồi thì ngươi muốn làm gì thì làm.
Lời này vừa nói ra khiến bàn tay đang giơ ra giữa chừng vội rụt lại, Trương Mỹ Hoa như cảm giác được, Lâm Tử Lan trước mặt này không giống với Lâm Tử Lan thường ngày nhu nhược, nói gì nghe đó. Chẳng lẽ sau cái chết của cha và mẹ khiến nàng ta thay đổi ư?
Trương Mỹ Hoa cứ đứng như vậy suốt mãi cho tới khi cảm nhận được hai chân tê lại thì mới giật mình. Diệp Tử Lan đã không còn ở trước mặt bà nữa mà đã đứng cuốc đất trong ruộng. Bà nhớ lại ánh mắt lúc nãy khiến bản thân không nhịn được mà rùng mình một cái.
Thôi, vẫn là nên bỏ ý định kia đi.
Nghĩ vậy, Trương Mỹ Hoa xoay người đi, vừa lúc Lý Đại Từ, trượng phu của Lý thẩm đi ngang qua thì thấy, ông vội chạy về nhà nói gì đó với thê tử, chốc lát sau Lý thẩm cầm mấy cái bánh đi sang ruộng nhà Diệp Tử Lan, bà ngoắt nàng vào bóng râm dưới gốc cây ngồi nghỉ rồi hỏi chuyện Trương Mỹ Hoa, Diệp Tử Lan vừa ăn bánh vừa đáp qua loa cho qua chuyện rồi tiếp tục cuốc đất.
Đến xế chiều thì nàng cũng cuốc được một nữa mảnh ruộng. Cảm thấy như vậy đã đủ, nàng vác cuốc vào nhà. Lúc sắp vào nhà, nàng cảm nhận được hình như có một ánh mắt sắc như sao cứ chăm chăm theo dõi từng cử chỉ của nàng.
Diệp Tử Lan khó hiểu, nhưng rồi cũng làm bộ như không biết, đi vào trong nhà, đóng cổng lại.
Cổng vừa đóng, Diệp Tử Lan liền nghĩ tới một vấn đề.
Mấy hôm nay tự dưng lại có người theo dõi nàng, thật là kì quái. Nàng chỉ mới tới thế giới này vài ba ngày thôi mà, làm sao lại đắc tội ai được nhỉ?
Nhưng mà cái cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào cả, cứ như là khi nàng vẫn còn ở tổ chức ấy, nhưng mà ở tổ chức thì chẳng theo dõi lộ liễu thế này đâu.
Diệp Tử Lan để cái cuốc vào góc tường rồi đi thổi lửa nấu cơm, mấy ngày nay tuy là có chút không quen với cuộc sống nông thôn nhưng nàng cũng dần dần tiếp nhận nó, ngẫm lại thì, tất cả mọi chuyện là nhờ cái mồm xui xẻo của thằng nhóc kia, đúng là mọi chuyện đều có thể xảy ra. Nàng có thể không bi ai không?
Hôm sau, trong lúc gặm bánh bao Diệp Tử Lan nghe thấy bên ngoài có tiếng người xôn xao, tiếng thở hồng hộc như mang vác vật nặng. Tò mò, Diệp Tử Lan mở cửa ra, hôm nay nàng quyết định lên trấn trên tìm thợ rèn, dù gì thì phải thường xuyên ám sát người khác nên chuyện mang vũ khí trong người là chuyện khá đổi bình thường đối với nàng rồi. Không có vũ khí thì nàng cảm thấy không an tâm. Khi ngủ cũng bất an nha.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt nàng là một đống người đang vác vác, khiêng khiêng đi tới đi lui rồi nhìn sang đối diện là một đám người khác đang gào thét xây nhà.
Chậc chậc, xây nhà thôi mà cũng cần khí thế như vậy sao?
Nhìn một lúc rồi cũng thôi, Diệp Tử Lan khóa cửa lại rồi tránh đường sang một bên đi sang nhà Lý thẩm. Thấy nàng ta đang phơi ngô thì gọi.
- Đại thẩm.
Lý thẩm nghe tiếng gọi liền ngẩng cổ lên nhìn, thấy là nàng liền cười hỏi.
- Là cháu à, mau vào đây.
Diệp Tử Lan tươi cười đi vào, một tiểu nam hài thấy nàng liền từ trong nhà chạy ào ra, miệng hô.
- Tử Lan tỷ tỷ, tỷ đến chơi.
Diệp Tử Lan thấy bé liền giang tay ôm lấy theo bản năng, tiểu nam hài cũng chẳng nghi ngại gì mà ôm lấy cổ nàng. Lý thẩm đứng một bên mắng yêu.
- Tiểu tử này lúc nào cũng tăng động như vậy, mà cháu qua đây có chuyện gì sao?
- Cháu định lên trấn trên một chút, thẩm có cần mua gì không?
Lý Thẩm nghe nàng nói muốn lên trấn trên thì bảo nàng mua ít gia vị. Tiểu nam hài nghe thấy lên trấn trên thì cũng nài nỉ.
- Con cũng muốn lên trấn trên, nương con muốn đi với tỷ tỷ.
- Không được làm phiền tỷ tỷ, ngoan ở nhà với nương.
Tiểu nam hài nghe vậy thì xụ mặt. Diệp Tử Lan cười bảo.
- Không sao đâu Thẩm à, để Nhị Văn đi với cháu, cháu hứa sẽ chăm sóc đệ ấy. Đúng không Nhị Văn?
Lý Nhị Văn nghe nói mình cũng được đi trấn trên thì gật mạnh đầu, Lý thẩm cũng không cản. Dặn hai người cẩn thận. Diệp Tử Lan dắt tay Nhị Văn đi ra khỏi thôn hướng lên trấn trên. Trên đường đi, Nhị Văn rút tay ra khỏi tay nàng, miệng hùng hổ nói.
- Tử Lan tỷ tỷ, cha đệ nói, đệ là nam nhi đại trượng phu nên sẽ không để nữ nhân cầm tay dắt đi được, tỷ tỷ cứ đi sau đệ, đệ sẽ bảo vệ tỷ tỷ.
Vừa nói, Lý Nhị Văn liền chạy về phía trước khiến Diệp Tử Lan không khỏi phì cười chạy theo. Chân vừa định nhấc thì lại cảm giác được ánh mắt kia. Diệp Tử Lan không nói hai lời liền rút trong túi ra một con dao nhỏ phóng về phía bụi rậm gần đó.
Người nấp trong bụi rậm không ngờ được nàng sẽ ra chiêu này liền vội né đi, nhưng con dao nhỏ đã cắt một đường hoàn mỹ trên mặt hắn. Ngẩng đầu nhìn lại thì hai bóng người kia đã đi xa. Không phải chủ tử nói chỉ là một thôn cô hay sao?