Sát Thủ Đi Làm Ruộng

Chương 5: Chương 5: Chương 5 : Âm hồn ghé thăm.




Lên tới Thanh Hà trấn thì cũng gần trưa nên Diệp Tử Lan dắt Nhị Văn ngồi vào một quán mì gần đường gọi hai bát. Sau khi ăn xong, Diệp Tử Lan dẫn Nhị Văn dạo hết các tiệm trong trấn, mãi cho đến khi bé mệt thì nàng mới bế lên, mua cho bé ít kẹo với mấy xiên kẹo hồ lô. Nhị Văn vừa ăn vừa cười tít mắt. Diệp Tử Lan một bên cầm tay bé, một bên liếc mắt nhìn về phía xa. Khiến người nào đó âm thầm oán trách chủ tử nhà mình đưa thông tin sai lệch về đối tượng cần theo dõi, khiến y không biết ai mới là người theo dõi ai nữa đây?!

Đợi Nhị Văn ăn no cái bụng nhỏ, Diệp Tử Lan liền dắt bé vào một tiệm bán bình, chum, vại nhỏ lớn các loại.

Tiểu nhị vừa thấy khách hàng là một thôn cô thanh tú thì cũng không chê bai mà còn tươi cười hỏi.

- Cô nương muốn mua cái gì?

Diệp Tử Lan nghe thế liền hỏi.

- Tiệm của ngươi có bán bình đựng rượu loại lớn không?

Tiểu nhị nghe vậy liền gật đầu.

- Có, cô nương muốn mấy cái, nếu không thì vào cô cứ vào đây mà chọn lựa.

Diệp Tử Lan dắt tay Nhị Văn vào quán, nàng đi tới chổ tiểu nhị chỉ đống bình đựng rượu rồi chọn bốn cái chum lớn, hai mươi cái chum vừa tầm tay ôm và ba mươi cái chum nhỏ cỡ bàn tay. Sau khi thanh toán tiền, nàng nhờ tiểu nhị chở đồ về nhà cho mình, còn bản thân thì lại cùng Nhị Văn đi đến tiệm tạp hóa mua gia vị cho hai nhà, chục cân gạo nếp, chục cân gạo thường. Vài ba cục đường phèn loại lớn, cộng thêm vài thứ linh tinh khác sau đó quay sang lão bản hỏi.

- Trong tiệm của ông có những loại hạt giống nào lạ không?

Lão bản suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói.

- Có, có, mời cô nương theo lão.

Lão bản dẫn Diệp Tử Lan tới một cái kho, bên trong dường như cũng được quét dọn thường xuyên nhưng có điều hơi tối tăm một chút, đợi lão bản thắp một ngọn nến nhỏ rồi để trên bàn, sau đó ông ta mới đi tới một góc tường vác ra ngoài một bao vải nhỏ.

Sau khi đổ ra trước mặt Diệp Tử Lan, lão bản chỉ vào từng loại hạt và giới thiệu.

- Đây là hạt ngô, các loại đậu, hành, tỏi, các loại cà thu hoạch sớm,...

Dù không cần ông ta nói thì Diệp Tử Lan vẫn có thể đoán ra được, nàng nhìn mấy củ to hơn bên cạnh, nhìn giống khoai tây với vài củ khoai mỡ và một ít củ giống hoa. Nàng cảm thấy bản thân mình khá may mắn khi tới đúng tiệm này mua hạt. Vì ở thời đại này mà muốn tìm một tiệm bán hạt giống, cây cảnh thì có mà khóc không ra nước mắt nếu như ngươi là kẻ yêu thích trồng cây. Cũng may, Diệp Tử Lan nàng yêu thích sự đơn giản, những loại hạt với củ này, dễ chăm sóc, lại không tốn nhiều thời gian cho lắm, hắc hắc...

- Ông còn nhiều hay chỉ có bao nhiêu đây?

Lão bản nghe trong ý của nàng hình như là muốn mua hết số hạt ông có bèn gật đầu rồi lật đật chạy vào trong vác ra thêm một bao tương tự, bên trong có các loại hạt như, mơ rừng, bầu, bí, dưa hấu, các loại củ hoa không biết tên. Diệp Tử Lan bảo ông chủ gói hết cho mình rồi nhờ ông thuê một chiếc xe bò chở hàng về thôn giúp mình, không phải nàng không muốn thuê xe ngựa mà là nàng không muốn rước phiền toái vào người, không thể để người trong thôn nghĩ sau khi cha nương nàng qua đời mà trong nhà nàng lại có bạc nhiều như vậy được, nàng cũng không muốn nửa đêm đang ngủ ngon lại bị đánh thức bởi nhưng kẻ không mời mà đến.

Lão bản hớn hở gật đầu rồi sai tiểu nhỉ đi thuê xe bò. Trước khi về, Diệp Tử Lan còn không quên ghé tiệm thuốc mua vài vị thuốc ngừa thai, cùng một số dược liệu ủ rượu.

Đến khi trời dần tắt ánh nắng thì Diệp Tử Lan với Nhị Văn cũng về tới nhà. Vào tới cổng nhà, Nhị Văn đã chạy ào vào nhà hò hét inh ỏi, Lý đại thẩm từ trong nhà đi ra, thấy nàng thì trách nhẹ.

- Đã nói mua ít thôi mà, cháu mua nhiều như vậy làm gì?

Rồi nàng ta nhìn thấy mấy chum lớn nhỏ đủ loại sau lưng Diệp Tử Lan thì lại hỏi.

- Ngươi mua nhiều như vậy làm gì thế?

- Ngâm rượu thuốc ạ.

Diệp Tử Lan cảm thấy không cần phải giâu diếm gì nên cứ nói thẳng mục đích mua đồ về. Dù sao thì nhà họ Lâm trước cũng từng trị bệnh cho người trong thôn nên nàng không sợ Lý đại thẩm nghi ngờ. Quả nhiên, sau khi nghe nói nàng mua chum về ngâm rượu thì Lý đại thẩm cũng chẳng hỏi thêm gì, dặn nàng chú ý sức khỏe.

Sau khi nói chuyện một hồi với Lý đại thẩm, Diệp Tử Lan cùng phu xe chở hàng về phía nhà mình, đến khi chất đồ vào sân xong xuôi, nàng đưa cho mỗi người một lượng bạc rồi để họ về.

Đem hết các thứ vào nhà thì trời cũng xụp tối, Diệp Tử Lan lấy gạo nấu cơm, rồi cắt một ít thịt mới mua lúc trưa ra kho tàu sau đó mới ăn cơm. Thịt còn dư nàng đem đi ướp lạnh, phía bên chái bếp có một hầm băng, theo trí nhớ của khổ chủ thì hầm băng này do Lâm lão cha tự tay làm, có lẽ vì một số nguyên nhân nào đó mà hầm băng đã có dấu hiệu chảy nước, khiến Diệp Tử Lan hóa băng trở lại. Mang trong mình năng lực siêu phàm cũng không phải là không hữu ích nhỉ?

Sau ăn cơm là đi ngủ, mọi việc còn lại để ngày mai làm tiếp.Nửa đêm, đang lúc mơ màng, Diệp Tử Lan trở mình, trong cái nhìn lờ đờ của người đang mê ngủ thì có mấy bóng dáng hình người đang đứng ở góc tối nhìn nàng chằm chằm làm Diệp Tử Lan tỉnh cả ngủ vội ngồi bật dậy.

- Các ngươi là ai?

Mấy bóng người đứng ở góc tối không nghĩ tới nàng có thể thấy họ liền giật mình, nhưng một lúc sau một người trong số họ lướt tới cạnh giường, nhìn Diệp Tử Lan rồi lại thở dài.

- Diệp cô nương, cô đừng sợ, chúng ta là quay trở về nhà thăm lần cuối rồi đi đầu thai. Lâm mỗ biết cô nương có thân phận đặc biệt nên không trách gì cô đâu, ngược lại còn để cô chịu ủy khuất gánh lấy nổi nhục nhã khi con gái của lão đây bị cưỡng đoạt... giờ đây chúng ta được đoàn tụ... nhưng mà, cô nương thì...

Diệp Tử Lan không ngốc, nàng biết Lâm lão cha đang nói cái gì, nàng gật gật đầu nói “ không sao “ mới khiến cho cả nhà ba người kia nguôi đi đôi chút, lúc gần đi Lâm lão cha đột nhiên nói một chuyện khiến Diệp Tử Lan nổi da gà.

- Một tháng nữa, trong thôn sẽ có đại kiếp, kính mong Diệp cô nương cứu lấy cả thôn.

- Đại kiếp gì?

- Thiên cơ không thể tiết lộ, Lâm mỗ chỉ có thể nói được như vậy, đã đến giờ rồi, cáo từ.

Cả ba đi rồi mà Diệp Tử Lan vẫn còn ngồi đó, nàng ghét nhất chính là kiểu nói chuyện được một nữa thì dừng này. Nhưng mà, lúc ánh mắt của Lâm lão cha nhìn sang nàng, nàng có cảm giác như ông ta đang thương hại nàng... làm nàng càng cảm thấy khóe miệng càng co rút hơn, nàng, một sát thủ máu lạnh mà khiến người khác thương hại à?

Không biết một tháng sau sẽ có đại kiếp gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.