Hôm sau, Diệp Tử Lan bắt đầu công cuộc ủ rượu, nơi cổ đại này không có cái gì để giải trí, đến cả nước uống như rượu cũng nhạt thếch như nước lã. Khiến nàng không khỏi cảm thấy cay đắng a.
Kiếp trước dù sao nàng vẫn được nếm đủ loại rượu ngon, nên việc ủ được một vài loại rượu tốt cho thân thể vẫn nhớ được. Aizz...
Dù sao thì cũng không quay lại được nữa rồi, tiếc nuối cũng chỉ là nuối tiếc, quyến luyến những chuyện đã qua chỉ khiến cho bản thân càng hãm sâu vào quá khứ mà thôi.
Diệp Tử Lan đem bình mua hôm qua rửa qua nước sôi hết rồi mới bắt đầu ủ rượu. Muốn ủ được rượu ngon trước hết phải sạch sẽ, mấy cái bình này hôm qua nàng còn thấy nó được để nơi góc khuất trong cửa tiệm, lại có bụi bẩn bám đầy, chỉ sợ rửa bằng nước lạnh thì không đảm bảo vệ sinh được.
Sau khi bình rượu được hong khô thì người đem rượu cũng tới, hôm qua lúc về nhà nàng có chạy tới Triệu thúc thúc ở đầu thôn mua vài cân rượu, Triệu thúc là người thành thật, lại có nghề nấu rượu nên cuộc sống cũng không vất vả, tuy nói rượu ở cổ đại nhạt thếch nhưng rượu của Triệu thúc lại đặt biệt có mùi vị, chỉ bằng việc hôm qua đi ngang cửa hàng nhà y là nàng có thể ngửi được hương vị nồng nàn kia, chậc chậc cái này có tính là trong cái rủi có cái may không ta...
Triệu thúc dừng xe ở ngoài cổng rồi cùng con trai là Triệu Hán Văn bê rượu vào nhà Diệp Tử Lan. Triệu Hán Văn lớn hơn Diệp Tử Lan hai tuổi, đã thành thân tháng trước, nương tử là một cô nương trấn trên. Nghe nói cũng thùy mị nết na, ai cũng bảo Triệu Hán Văn may mắn cưới được vợ hiền. Khổ chủ của Diệp Tử Lan có từng nhìn thấy nàng ta vài lần, nhưng cũng chẳng nhìn ra nàng ta hiền dịu như lời người ta nói.
Lâm Tử Lan lúc trước cũng có ý định muốn nhắc nhở Triệu Hán Văn nhưng chưa kịp nói thì đã đi theo ông bà rồi, hiện tại nàng làm chủ thì cũng không cần nhắc lại, chuyện của người ta chứ có phải chuyện của nàng đâu mà phải quan tâm.
- Tử Lan, chúng ta để rượu ở đây nhé.
- Vâng, cảm ơn Triệu thúc, Triệu đại ca, đến uống chén trà rồi hẳn về. Để cháu đi lấy tiền.
Triệu thúc cùng Triệu Hán Văn cũng không khách khí mà ngồi xuống ghế, chỉ chốc lát Diệp Tử Lan mang ra một xâu tiền đưa cho Triệu thúc, Triệu thúc đếm đếm rồi đứng dậy cùng con trai rời đi.
Đang bê mấy bình rượu đặt vào bên hông nhà, nơi luôn có bóng mát, thuận tiện cho việc ủ rượu cũng tránh cho người khác không tò mò thì ngoài cổng có xe ngựa dừng lại, người đánh xe ngựa nhảy xuống đất liền nhanh tay lấy một cái ghế nhỏ đặt xuống đất, từ trong màn một bàn tay trắng nõn lộ ra khiến Diệp Tử Lan nhíu mày. Một đoạn kí ức tràn về, vô số hình ảnh lần lượt lướt qua đầu nàng khiến Diệp Tử Lan không khỏi cười lạnh.
Những người này biết cũng mau đi, vợ chồng Lâm lão cha vừa qua đời thì đã vội tới đây không biết là muốn làm gì.
Người tới là một nhà năm người bên ngoại của Trương thị tức là vợ của Lâm lão cha.
Lúc Trương thị gả cho Lâm lão cha là bị một nhà năm người này bán đi, khi đó Lâm lão cha còn trẻ, tiền đồ cũng khômg như bây giờ, kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa cho Trương thị quản, Trương thị lại vì ngu hiếu mà trích ra phần lớn tiền gửi cho nhà mẹ đẻ. Lâm lâo cha biết được nhưng cũng không nói gì chỉ nhìn vợ rồi lắc đầu, sau đó mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến khi Lâm lão cha cùng Trương thị làm mội cái vở kịch để thử lòng người nhà mẹ đẻ của Trương thị. Trương thị là một người hiền lành, trước giờ chưa từng từ chối yêu cầu gì của phu quân nên nghe Lâm lão cha nói như vậy thì đồng ý liền.
Nàng cũng không phải là không biết bản thân làm như vậy là không đúng, chỉ lo nghĩ cho người nhà không quan tâm tới trượng phu.
Nên khi Trương thị xách một bọc đồ về nhà mẹ đẻ nói là nàng bị Lâm lão cha hưu, nói nàng không còn nơi nào để đi nên mới về đây nhờ mẹ cùng đại ca giúp đỡ. Nào ngờ, người Trương gia không những không đồng tình còn mắng nhiếc nàng thậm tệ. Nói nàng làm mất mặt Trương gia, đuổi nàng ra khỏi cửa làm Trương thị lạnh tâm, từ đó thay đổi, không còn để tâm chuyện nhà mẹ đẻ nữa.
Tử đó đến nay đã hai mươi năm, nay người vừa đi thì tìm tới. Diệp Tử Lan thật muốn xem xem bọn họ muốn làm gì.
Một nhà năm người vừa vào cổng Lâm gia thì nhìn thấy Diệp Tử Lan đang ôm mấy cái bình để vào một góc, một lão nhân liền không thèm để nàng vào trong mắt trực tiếp đi vào nhà, cả bốn người còn lại cũng thuận thế mà vào theo, nhưng chân vừa mới chạm tới mép cửa thì ngay lập tức toàn bộ cửa đều đóng sập lại ngay trước mặt họ.
Diệp Tử Lan lúc này mới xoay người lại dùng ánh mắt cười như không cười nhìn bọn họ.
- Các vị, các ngươi đây là đang tìm ai nha, tự tiện vào nhà người khác còn không hỏi chủ nhân là ta đây một tiếng sao?