Lúc bấy giờ, lão thái thái mới quay đầu lại nhìn Diệp Tử Lan, bà ta hừ lạnh chỉ vào mặt nàng nói.
- Ngươi còn dám nói, thấy trưởng bối không chào hỏi lại còn cấm cửa không cho chúng ta vào, mẹ ngươi không dạy ngươi phép tắc thì hôm nay bà lão sẽ thay nàng dạy lại ngươi.
Diệp Tử Lan tức đến bật cười, nàng hỏi.
- Lão bà bà, ngươi đây là không nói đạo lý nha, các ngươi tự tiện xông vào nhà ta, không thèm hỏi ta lấy một câu, lại còn muốn giáo huấn ta, người ngoài không biết còn tưởng ngươi mơi là chủ nhân thật sự vậy, xin hỏi ai mới là người không biết phép tắc vậy?
Lão thái thái tức trợn mắt chưa kịp nói thì nam nhân trung niên đứng kế bà ta vội lên tiếng.
- Ấy, ấy, nha đầu cháu đừng nói như vậy chứ, chúng ta là thân thích bên nhà mẹ cháu, ta là cậu của cháu, đây là bà ngoại của cháu, chúng ta là nghe tin cha nương cháu không may nên mới đến đây an ủi cháu, sao cháu lại nói chúng ta như người xa lạ vậy chứ?
Nói xong, ông ta còn không quên lấy tay áo lau lau khóe mắt không có tí nước mắt nào trên mặt. Khóe môi Diệp Tử Lan giật giật.
Giả mèo khóc chuột à? Các ngươi thật biết cách lãng quên đi...
Lúc này, do cửa cổng mở rộng nên động tĩnh trong nhà đều thu hút không ít người đi đường, trong đó có cả hắn, người đã sai thuộc hạ theo dõi Diệp Tử Lan. Hôm qua nghe thủ hạ báo cáo và nhìn thấy vết thương trên má của y thì có chút suy nghĩ khác, hắn vốn định hôm nay tới tìm nàng để giải quyết mọi chuyện để tránh rắc rối nhưng không ngờ vừa đến không bao lâu thì nghe thấy trong nhà nàng có tiếng tranh cãi liền không nhịn được mà đi tới xem.
Nam nhân tự xưng là “ cậu “ của Diệp Tử Lan vừa dứt câu thì nữ nhân kế bên mắt thấy bên ngoài có người thì ánh mắt đảo một cái liền khóc nói.
- Ô ô ô... mọi người đến đây mà xem, mẹ chồng ta chỉ có một con gái đã gả cho Lâm gia, lúc nàng gả đi tuy không có gì nhưng chúng ta cũng không ngần ngại mà cung cấp cho nàng, bây giờ nàng sống sung túc lại không quan tâm gì tới chúng ta, thế cũng thôi đi nhưng con gái nàng thân là hậu bối lại còn vô lễ với trưởng bối, ô ô ô... đây là tạo nghiệt gì nha...
Diệp Tử Lan chính thức bái phục những người này, có thể lật mặt nhanh hơn lật sách thì đúng là...
Mà sau khi nàng ta nói xong thì có không ít người xì xào bàn tán đủ điều. Có người từ ngoài cổng còn gào vào trong.
- Diệp Tử Lan, cứ nghĩ ngươi ngày thường nhu mì thì ra lại là một kẻ không có phép tắc như vậy? Lại dám bất kính trưởng bối, ngươi...
Người kia còn chưa nói xong thì đã vội câm nín khi bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Tử Lan phóng tới khiến người kia như hóa đá, mà hắn thì lại giật mình.
Người trong thôn càng ngày càng kéo tới đông hơn, có người nhanh chân đi gọi Lý đại thẩm cùng lý chính, trong sân, Diệp Tử Lan lại một lần nữa quét ánh mắt dọa người nhìn về phía đám người đứng đối diện mình kia. Cười trào phúng.
- Các ngươi đừng tưởng có thể đổi trắng thay đen, chuyện năm đó các người làm định phủi mông như không có quan hệ gì sao? Ai là người đem mẹ ta bán đi, ai là người không ngừng thúc giục mẹ ta gửi tiền về cho các ngươi, ai là người đã đuổi mẹ ta đi khi bà ấy bị hưu trả về?
Lúc bà ấy có tiền còn không quên các ngươi, mặc dù bị bán đi nhưng vẫn biết hiếu kính các ngươi, còn các ngươi thì sao, các ngươi có lương tâm không? Lúc bán bà ấy đi, ngươi có nghĩ tới tình mẫu tử không? Có nghĩ tới cảm nhận của mẹ ta khi bị ngươi bán đi không, có nghĩ tới khi ngươi sỉ nhục bà ấy khi đuổi ra khỏi nhà, mẹ ta đã tuyệt vọng như thế nào không?
Các ngươi có bao giờ dùng lương tâm mà suy nghĩ không? Bây giờ lại đến đây đòi giáo huấn ta, các ngươi lấy tư cách gì?
Từng câu từng chữ của Diệp Tử Lan khiến đám người im lặng, hóa ra còn có một màn như vậy, bảo sao mà Diệp Tử Lan không nhận.
Không đợi người khác nói, nàng đã tiếp.
- Bây giờ người đã mất, các ngươi còn muốn tới vơ vét cái gì trong nhà ta nữa sao? Ta nói cho mà biết, không có cửa đâu.
Nam nhân trung niên giận tái mặt. Gã không nói hai lời liền tiến tới giơ tay lên cho Diệp Tử Lan một cái tát khiến người vây xem không kịp trở tay, nhưng ngoài dự liệu của mọi người khi cái tay kia định giáng xuống thì có người đã kịp bắt lấy khi bàn tay kia chỉ còn cách mặt của Diệp Tử Lan năm xentimet nữa.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Diệp Tử Lan ngây ra. Vốn nàng định bẻ gãy cánh tay của đối phương nhưng lại bị “ giành “ trước.
- Là nam nhân đại trượng phu mà lại đi khi dễ một cô nương chân yếu tay mềm, ngươi có còn lương tâm không?
Tất cả mọi người còn chưa định thần lại đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người mới chen vào kia. Lập tức bên ngoài có người hưởng ứng.
- Đúng đấy, có còn là nam nhân không? Lại đi khi dễ người khác.
Tiếng xì xào càng lúc càng lớn khiến cả nhà già trẻ lớn bé của trương gia mặt mũi trắng bệch, lão thái thái quát lớn.