- Đều câm miệng lại cho lão nương, các ngươi là người ngoài thì biết cái gì mà mở miệng xỉa xói chúng ta, nhà ai mà không có chuyện bán con gái cần tiền, các ngươi có dám nói các ngươi không có cái tâm tư này sao? Ta lúc đó bán con là vì con trai đang bệnh nặng, bán đi con gái cũng là nổi đau của ta, các ngươi tưởng ta bán con đi trong lòng ta vui lắm sao? Các ngươi ai không làm mẹ, ai không có con gái mà còn đứng đây chỉ trích ta.
Nói xong mụ còn giả vờ lấy tay lau nước mắt, mặc dù trên mặt chẳng có giọt nước nào, tuy vậy lời của mụ lại khiến thôn dân đa phần đồng tình đôi chút. Nhưng, không đợi một nhà bốn người kia đắc ý, bất thình lình Lâm Tử Lan hỏi một câu làm mọi người cứng họng.
- Vậy các người giải thích xem, tại sao khi mẹ ta bị hưu trở về các người lại hắt hủi, đuổi bà đi. Chẳng phải đã nói bán đi nữ nhi là nổi đau của bà, vậy thì tại sao bà lại nhẫn tâm đuổi bà ấy ra khỏi nhà trong đêm đông lạnh buốt chứ? Còn chưa kể sau khi bị bà bán đi, mẹ ta vẫn luôn nghĩ về các người, thường chu cấp không ít tiền. Vậy mà giờ người vừa mất thì các người lại tới đòi nhà của ta, đây là đạo lý của các người đấy à?
Trong khi tất cả mọi người còn đang đồng tình thì lại nghe thấy câu này khiến cho không ít người nhìn cả nhà kia thêm vài phần khinh bỉ, không biết là ai nói một câu.
- Xém chút là lại bị các ngươi lừa rồi, đau lòng nữ nhi thì ai cũng có nhưng lại đuổi nữ nhi ra khỏi nhà trong ngày tuyết rơi thì đúng là súc sinh cũng không bằng. Bây giờ các ngươi lại ở đây khóc nháo cái gì, định chiếm đoạt ngôi nhà này luôn sao?
Xung quanh tiếng ồn ào nghị luận nổi lên bốn phía làm một nhà bốn người kia không kịp phản ứng, vừa lúc đó. Một nhà Lý thẩm cùng Lý Chính tới. Mọi người đồng loạt không hẹn mà cùng tránh đường cho ông đi vào. Lý thẩm đầu tiên là chạy tới kéo vội Lâm Tử Lan sang một bên, ánh mắt nàng ta trừng người nhà kia như muốn giết người.
Lý Đại Từ lấy một cái đẩu ( ghế nhỏ ) ở chái bếp ra mời Lý Chính ngồi xuống. Lý Chính nhìn một nhà bốn người kia rồi mắt đối mắt với bà lão kia, ông nói.
- Đại tỷ à, nhiều năm như vậy sao tỷ vẫn không thay đổi gì hết vậy?
Lời vừa nói xong thì cả sân im lặng không nói một tiếng, đây là làm sao chứ? Lý Chính biết bà lão ngang ngược này ư?
Không chỉ mọi người mà ngay cả Lâm Tử Lan cũng sững sốt. Nếu nhìn kĩ thì quả thật hai người này có chút điểm tương đồng đấy chứ?
Mà bà lão kia nghe vậy liền nói.
- Ta thì làm sao? Ta sinh nó ra nuôi nó lớn, rồi gả đi thì làm sao? Trong nhà còn không đủ ăn nó mò về làm gì? Có con gái lớn nhà ai đã lấy chồng rồi còn về nhà mẹ đẻ không? Nếu lúc đó ta chứa chấp nó thì cháu nội của ta thì phải làm sao? Bây giờ nó mất rồi, cả nhà ta cũng chỉ có mỗi con nó là thân thích, không đến an ủi con nó thì ai đến chứ?
( nó: ở đây là chỉ mẹ của lâm tử lan)
Bà ta vừa nói xong thì nhận ngay một tràng ánh mắt khinh bỉ, lão Lý Chính tay run run chỉ thẳng mặt bà lão quát.
- Ngươi đây là đạo lý gì hả? Ngươi nói những lời này mà không thấy thẹn với lương tâm sao? Hôm nay cho dù tiểu Lan có giữ các ngươi lại thì ta cũng nhất quyết đuổi ngươi đi, lão bà ngươi cùng các con của ngươi cút đi hết cho ta.
- Dựa vào cái gì hả? Đây là nhà con rể cùng con gái của ta, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi?
Nghe lão Lý Chính nói sẽ đuổi mình đi, bà lão cũng không phải dạng vừa, gân cổ lên cãi làm lão Lý Chính tức muốn hộc máu, mà ngay lúc này Lâm Tử Lan đột nhiên nói.
- Dựa vào ta bây giờ là chủ ngôi nhà này, các ngươi muốn ở lại đây thì giết ta đi rồi muốn ở sao thì ở, ta không nợ nần nhà các người, cũng không biết các người là ai? Cha mẹ ta cũng không có thân thích thì làm sao lại nhảy ra một nhà ngoại tổ mẫu các người. Trời cũng trưâ rồi, ta hiện tai muốn ăn cơm, mời các người đi cho.
Ánh mắt giá rét cộng với lời nói lạnh lẽo làm một nhà kia không rét mà run, cả sân người nghe vậy cũng đồng loạt xua đám người kia như xua vịt.
- Đúng là không biết xấu hổ, mau đi đi đừng ở thôn bọn ta làm loạn nữa.
- Đúng rồi đó, mau đi đi...
Bà lão còn muốn nói gì đó nhưng đã bị con trai cùng con dâu lôi đi. Thoáng chốc đã không còn nhìn thấy nữa, mọi người thấy đã không có chuyện gì thì lục tục giải tán, Lý Chính cũng đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Tử Lan, dịu dàng nói.
- Tiểu Lan, ta chỉ làm được chút việc này cho cháu thôi, cháu đừng chấp nhất cùng bà già ấy làm gì, bà ta là biểu tỷ của ta, tính tình càng ngày càng ngang ngược không đổi, nên nếu thấy bà ấy thì cũng đừng cùng bà ta tranh cãi nhé. Nhưng ta hứa sẽ không để cho một nhà đó đặt chân vào thôn này nữa bước, cháu yên tâm đi nhé.
Lâm Tử Lan gật đầu cái rụp rồi tiễn bước ông ra cửa. Cuối cùng trong sân chỉ còn lại vợ chồng Lý thẩm.
- Hài tử đáng thương của ta, may mắn là bọn họ chưa làm gì con, nếu lần sau còn có ai tới gây sự cứ báo với ta một tiếng nhé.
- Vâng.
Hai vợ chồng đứng đó an ủi Lâm Tử Lan một chút nữa thì rời đi. Đóng cửa lại, nàng thở phào một hơi, miệng lẩm bẩm.
- Nông thôn mà cũng lắm quái sự thế không biết- ah
Nàng vừa nói vừa xoay người định vào nhà thì bị một người chặn đường, người này chính là người lúc nãy đã thay nàng đỡ cái tát của đại thúc kia.
Không biết tự lúc nào hắn đã đứng áp sát ở phía sau, mà Lâm Tử Lan quay người lại đã đứng đối diện hắn, cách nhau khoảng hai bước chân.
- Ngươi còn dám tới sao?
Sau một hồi sửng sốt, nàng mới hỏi, không còn cái dáng vẻ sợ sệt như lúc có vợ chồng Lý thẩm. Khóe mắt nam nhân nheo lại.
Nữ nhân này so với lúc ở dưới thân hắn thì lại khác nhau hoàn toàn. Chẳng lẽ là hai người khác nhau.
- Nàng đâu?
- Chết rồi.
Biết hắn nhận ra mình không phải người hắn cưỡng hiếp nên Lâm Tử Lan cũng nói mà không suy nghĩ. Nói xong nàng giật mình nhưng lại bồi thêm một câu.
- Chẳng lẽ ngươi còn không biết à, chậc... cũng phải thôi, nam nhân các ngươi sau khi thỏa mãn thì làm gì còn chú ý tới người vừa bị các ngươi hành xác chứ, thế... giờ ngươi tới làm gì?
Nói xong thì nàng nhìn hắn, thấy hắn cứ im lặng mà nhìn mình, nàng lại tiếp.
- Ngươi nếu sợ để lại hậu họa thì yên tâm, ta đã uống thuốc ngừa thai rồi, còn nếu ngươi cảm thấy áy náy thì để lại một ngàn lượng xem như phí bồi thường cũng được.