Sát Thủ Đi Làm Ruộng

Chương 9: Chương 9: Chương 9: Nhặt được hồ ly




- Một ngàn lượng? Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Nam nhân kia đi theo Lâm Tử Lan vào nhà, nàng cũng biết đối phương sẽ nói như vậy nên phất phất tay, đuổi hắn như đuổi ruồi.

- Ngươi thì xứng sao, ta nói thế nào thì cũng là con gái nhà lành, vừa mất cha mẹ lại bị ngươi dùng sức đàn áp, bây giờ muốn ngươi một ngàn lượng để tự nuôi thân ngươi cũng không muốn bỏ ra sao?

Nhìn quần áo trên người ngươi chắc không phải là nhà giàu bình thường. Ta lại không muốn trèo cao, đưa ta 1000 lượng xem như chuyện giữa ta và ngươi sau này không liên quan. Ngươi thấy thế nào?

Nam nhân nhìn nàng rồi gật đầu. Móc trong tay áo ra một sấp ngân phiếu, bỏ lại một câu rồi rời đi.

- Được, xem như ngươi biết điều. Nhớ lời ngươi nói. Đây là hai ngàn lượng, chuyện giữa ta và ngươi sau này không quan hệ.

Lâm Tử Lan cầm lấy ngân phiếu rồi nhìn hắn đi ra ngoài. Nàng cũng không nghĩ nhiều, một chuyện đã được giải quyết, chuyện còn lại chính là mở y quán ngay tại nhà nàng.

Tại sao lại mở y quán ư?

Lúc trước, khi còn ở hiện đại. Nàng đã từng nguyên cứu qua các loại thuốc trung y để điều chế độc nhằm phục vụ cho việc giết người, nhưng bây giờ thì lại muốn giúp người, xem như là gỡ bỏ bớt tội lỗi giết người kia.

Lâm Tử Lan cất ngân phiếu vào phòng rồi chuẩn bị cơm trưa.

Sau khi nấu xong cơm, Lâm Tử Lan ra sau nhà hái vài trái dưa chuột, và một ít rau củ quả.

Nàng định lát nữa sẽ lên rừng tìm xem có “ thứ “ gì mới lạ không.

Tuy nói là ở một mình nhưng cũng không vì thế mà bạc đãi bản thân được.

Sau khi ăn cơm, Lâm Tử Lan khóa cửa chính rồi mang gùi lên lưng, tay cầm một con dao theo lối cửa hông, đi lên rừng.

- Rừng cổ đại có khác, đều rất nguyên sơ.

Vừa đi, Lâm Tiểu Lan đều nhìn ngó xung quanh, vì mới đi vào bìa rừng nên vẫn có đường mòn do thôn dân hay đi để lại.

Đi được chừng nửa canh giờ thì hết đường mòn. Lâm Tiểu Lan nhìn xung quanh, xác nhận là không có ai mới nhẹ giơ tay lên, tức thì một vết cắt sắc bén vô hình cắt đứt cây cỏ trước mặt nàng.

Làm vài lần như thế, trước mặt nàng đã có một con đường mới. Năng lực này có thể giết người không cần dao, chính là loại năng lực chủ chốt trong việc giết người của nàng. Lâm Tử Lan rất ít khi dùng tới nó.

Không ngờ, sau khi tới thế giới này nó cũng theo hai khả năng kia mà ' an vị ' trên người nàng.

Vừa đi vào con đường mới chừng trăm bước chân thì nàng phát hiện một tổ ong mật ngày trên đỉnh đầu.

Lâm Tử Lan lấy một cành cây khô chọc vào tổ ong, chỉ chốc lát sau, một đám mây đen vang lên tiếng ' vù vù ' chỉa mũi kim về tên đầu sỏ dưới đất kia. Định lao xuống cho Lâm Tử Lan một bài học nhưng còn chưa bay xuống thì đã bị hơi lạnh không biết từ đâu xông vào lục phủ ngũ tạng kết thành băng.

Lâm Tử Lan nhanh chóng đem tổ ong cắt xuống, dùng một chiếc lá to gói lại để xuống đáy giỏ rồi tiếp tục bước đi. Đi thêm vài trăm mét, Lâm Tử Lan không khỏi ngạc nhiên khi tìm thấy không ít nấm mèo, nấm hương cùng vài gốc măng non. Đi thêm nửa canh giờ nữa thì nàng lại phát hiện một loại dây leo quen thuộc.

Đây không phải là khoai lang sao?

Lâm Tử Lan để giỏ xuống đất rồi nhẹ nhàng đào gốc cây lên. Có khoảng hơn mười củ khoai lang, củ nào củ nấy đều to bằng nắm tay người lớn. Nàng hưng phấn tìm xung quanh đó lại đào ra thêm ba gốc nữa. Cuối cùng, nàng vặt sạch dây cho giỏ rồi đeo lên, có hơi nặng nên Lâm Tử Lan quyết định đi về. Đang chuẩn bị quay lại đường cũ thì nàng ngửi thấy trong không khí có mùi máu tanh đâu đây.

Tính tò mò nổi lên, Lâm Tử Lan để giỏ xuống đất rồi đi tới nơi có mùi máu kia. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền hết hồn. Ngay tại phía xa kia, trên mảnh cỏ nhỏ xanh non, có một con hồ ly chín đuôi đang nằm phủ phục trên đất, hai chi trước thấm đẫm máu tươi nhìn rất nổi bật giữa bộ lông trắng muốt.

Hồ Ly kia dường như nhận thấy có người đến, nó quắc mắt nhìn sang chỗ Lâm Tử Lan đang đứng. Miệng gầm gừ.

Thấy mình đã bị phát hiện, Lâm Tử Lan cũng không núp nữa mà gạt lá ra đi tới trước mặt hồ ly kia.

- Ngươi cần trị thương không?

Hồ Ly thấy người tới là một thôn cô, lại không sợ nó. Tính cảnh giác nâng lên, nó gắng gượng đứng lên nhưng hai chi trước lại không nghe lời làm máu chảy ra càng nhiều. Hồ Ly ngã xuống đất, thở ra từng hơi nặng nề.

Lâm Tử Lan đi tới gần, nghiêng đầu nhìn vào vết thương.

Hai chi trước bị hai mũi tên nhọn ghim sâu vào tận xương thì bảo sao nó chống cự lại được.

Lâm Tử Lan nhìn hồ ly.

- Ngươi chịu đau một chút.

Nói xong còn không để cho hồ ly kịp ê a gì, Lâm Tử Lan đã nhanh chóng rút hai mũi tên kia ra khỏi chân trước của hồ ly khiến nó gào lên đau đớn, chín cái đuôi quất loạn xạ. Đôi mắt trợn trừng nhìn Lâm Tử Lan như muốn giết người nhưng nàng vẫn tỉnh bơ, đưa hai bàn tay tới miệng vết thương nặng nề nhất. Một luồng ánh sáng trắng từ hai lòng bàn tay của nàng phát ra. Đem xương cốt điều lại hoàn chỉnh, rồi thu tay lại. Nàng cũng không định phô trương quá lên. Hồ Ly thấy nàng thu tay lại thì không nhịn được mà cất tiếng nói.

- Ngươi biết Thánh Y ư?

Lâm Tử Lan nhìn hồ ly rồi lắc đầu.

- Ngươi có thể biến nhỏ lại cỡ một con chó không?

Hồ Ly đần mặt ra, khó hiểu hỏi.

- Làm gì?

Lâm Tử Lan nhún vai

- Nếu ngươi muốn chết thì cũng được thôi, ta cũng chẳng rảnh để vào rừng hoài.

Nói xong, nàng chuẩn bị xoay người đi, hồ ly nhìn vết thương của mình rồi cuộn người lại, chỉ chốc lát, trước mặt Lâm Tử Lan không còn là yêu hồ chín đuôi nữa mà là một tiểu hồ ly trắng tinh đượm màu máu nổi bật.

Lâm Tử Lan cúi xuống ôm lấy hồ ly rồi quay người đi về phía cái sọt.

Nàng vừa đi không bao lâu, thì từ trong bụi rậm có bốn năm hắc y nhân đi ra, chỉ thấy trên cỏ có một vũng máu còn “ vật “ muốn tìm lại không thấy đâu.

Hắc y nhân lẩm bẩm.

- Không biết chủ tử đi đâu rồi?

Lâm Tử Lan vác sọt về tới nhà thì cũng gần tối.

Nàng theo lối cửa sau vào nhà. Trước để sọt xuống đất, Lâm Tử Lan ôm hồ ly vào nhà rồi đặt lên kháng ở nhà chính. Sau đó nàng vào phòng thuốc lấy vài lọ thuốc trị thương cùng băng gạc ra ngoài.

Băng bó xong trời cũng tối mịt. Nàng đi vào phòng đốt nến lên. Chỉ vài giây sau, ánh sáng ấm áp từ cây nến toả ra khắp nhà. Nàng lại đi xuống bếp bắt đầu thổi lửa nấu cơm.

Vừa nấu xong, còn chưa chuẩn bị đặt lên bàn thì mũi nàng liền ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng. Nàng tưởng ' tiểu ' hồ ly làm gì với vết thương trên hai chi bèn chạy vào nhà trước. Đến khi tới thì nhìn thấy tiểu hồ ly đang nằm ngủ.

Vậy, mùi máu là từ đâu nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.