Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 138: Chương 138: Giận dữ bỏ đi




Phó Đình Viễn không để ý tới cô, nhấc đôi chân dài đi về phía cửa lên máy bay.

Du Ân cũng không muốn khiến mọi người chú ý nên chỉ có thể để anh giúp mình xách đồ.

Cũng may là vì là đi công tác ngắn ngày nên cả hai đều mang theo vali nhỏ gọn nhẹ, nếu không Du Ân cũng không dám làm phiền anh.

Phó Đình Viễn sẽ không ngồi ghế hạng phổ thông, nhưng các chuyến bay chặng ngắn nội địa chỉ có một số ghế ở hạng thương gia, vì vậy hai người đương nhiên sẽ chạm mặt Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường.

Sau khi máy bay ổn định, Du Ân hạ lưng ghế xuống và đeo khẩu trang để ngủ bù, như vậy không những có thể dưỡng sức mà còn không cần nói chuyện với Phó Đình Viễn, để Thẩm Dao không có hiểu lầm gì với mình.

Chỗ ngồi của Du Ân và Phó Đình Viễn cạnh nhau, cách một lối đi là chỗ của Thẩm Dao.

Sau khi ngồi vào chỗ, Thẩm Dao thường xuyên nhìn về phía họ, trong lòng Du Ân cảm thấy vô cùng phiền chán.

Vậy nên chỉ có thể nằm xuống ngủ và làm như không thấy là cách thích hợp nhất.

Phó Đình Viễn không nằm nghỉ mà vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế để làm việc.

Dáng người cao lớn của Phó Đình Viễn vừa vặn chắn ánh mắt ác ý của Thẩm Dao cho Du Ân.

Thực ra Thẩm Dao muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn, nhưng Phó Đình Viễn không hề nhìn về phía cô ta, vì vậy Thẩm Dao chỉ có thể tức giận nghiến răng.

Hai tiếng bay nhanh chóng trôi qua, sau khi hạ cánh, Du Ân và Phó Đình Viễn lên xe về khách sạn, nhưng khi đến khách sạn nhận phòng, họ lại chạm mặt Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường.

Cái này có lẽ không thể là trùng hợp nữa đúng không?

Thẩm Dao rõ ràng đã điều tra địa chỉ của Phó Đình Viễn, cố ý tới đây để gây khó dễ, Thẩm Dao thậm chí còn điều tra cả chuyến bay mà họ đi.

Nếu Du Ân còn nghĩ tới thì sao Phó Đình Viễn có thể không nghĩ tới, nhưng anh cũng lười để ý đến bọn họ, sau khi cầm lấy thẻ phòng, anh nói với Du Ân: “Nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi ăn tối.”

Du Ân gật đầu.

Nhưng Du Ân không ngờ rằng cái gọi là ăn tối của Phó Đình Viễn lại là bảo khách sạn đưa đồ ăn tới phòng.

Phó Đình Viễn gõ cửa, anh đứng trước cửa phòng cô, sau đó chỉ vào chiếc xe đồ ăn phong phú bên cạnh rồi hỏi cô: “Đến phòng của tôi hay phòng em?” . ngôn tình tổng tài

Du Ân mở miệng, cô muốn nói ăn ở phòng ai cũng không quá thích hợp.

“Bây giờ đã muộn rồi, chúng ta chỉ có thể dùng bữa ở nhà hàng ở tầng dưới, chẳng lẽ em muốn xuống đó ăn sau đó lại gặp hai người kia sao?” Phó Đình Viễn vừa nói vừa ra hiệu cho người phục vụ đẩy xe đồ ăn vào phòng của Du Ân.

Nếu anh đã nói vậy thì Du Ân cũng không còn gì để từ chối.

Cô đành phải rửa tay, ngồi xuống trước bàn ăn tròn, dùng bữa tối mặt đối mặt với Phó Đình Viễn.

Nhờ phúc của Phó Đình Viễn mà lần này cô được ở trong một căn phòng hạng sang, không khác gì một căn phòng hai phòng ngủ, to và rộng rãi.

Người phục vụ sau khi dọn món ăn lên thì đi khỏi, Phó Đình Viễn gọi một chai rượu vang đỏ nhưng Du Ân không muốn uống.

Phó Đình Viễn kiên quyết rót cho cô một ly: “Không phải tửu lượng của em rất tốt sao?”

Du Ân giải thích: “Ngày mai còn có chuyện quan trọng, tôi không muốn uống rượu sau đó làm hỏng chuyện.”

Thực ra chỉ là cô không muốn uống rượu với Phó Đình Viễn mà thôi, buổi tối lại uống rượu với chồng cũ trong phòng khách sạn thật sự rất kỳ quái.

Hơn nữa bây giờ cô là người đã có bạn trai.

Phó Đình Viễn liếc cô một cái rồi nói: “Với tửu lượng của em thì tự mình uống hết chai này cũng sẽ không làm hỏng việc.”

Du Ân nhất thời không biết nói gì, cô không biết anh đang khen hay đang chế giễu cô.

Nể mặt mũi của Phó Đình Viễn, Du Ân cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Hai người vừa mới ăn uống được một lát thì trên điện thoại di động của Du Ân vang lên thanh âm báo có cuộc gọi video, đương nhiên là do Chung Văn Thành gọi tới.

Nhìn Phó Đình Viễn đang ngồi trước mặt, Du Ân cầm điện thoại rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ, tâm trạng vốn đang tốt của Phó Đình Viễn đã trở nên u ám sau khi cô đi khỏi.

Anh đang đắm chìm trong hạnh phúc khi được ở một mình với Du Ân suốt chặng đường, nhưng cuộc gọi của Chung Văn Thành đã nhắc nhở anh, hiện giờ Du Ân là bạn gái của Chung Văn Thành, tâm trạng của anh vẫn còn tốt được thì mới lạ.

“Ăn tối chưa?” Chung Văn Thành nhẹ nhàng hỏi Du Ân.

Chung Văn Thành biết Du Ân và Phó Đình Viễn đang đi công tác cùng nhau, trước khi đi Du Ân đã nói với anh ấy.

Đây là công việc, không thể tránh được nên Chung Văn Thành cũng thông cảm cho cô.

“Em đang ăn.” Du Ân suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Ăn trong phòng của em với tổng giám đốc Phó.”

Chung Văn Thành thấp giọng cười: “Du Ân, sau này em không cần nói những chuyện này với anh, dù sao thì anh cũng chỉ là bạn trai trên danh nghĩa của em.”

Chung Văn Thành nói thêm: “Hơn nữa, anh cũng tin em và Phó Đình Viễn không có chuyện gì.”

Sự tin tưởng và bao dung của Chung Văn Thành đã khiến Du Ân cảm động, hai người trò chuyện với nhau về cuộc phỏng vấn ngày mai, Chung Văn Thành nói vài lời động viên Du Ân, còn nói cô nhất định sẽ thành công.

Khi Du Ân ra khỏi phòng ngủ, trên khóe môi cô còn mang theo một nụ cười.

Nhưng chính nụ cười đó đã khiến Phó Đình Viễn bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng vào lúc này, nụ cười của cô xuất phát từ trong tim, có thể thấy ở bên Chung Văn Thành khiến cô rất hạnh phúc.

Phó Đình Viễn đưa mắt đi chỗ khác, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.

Du Ân cất điện thoại, bước tới chỗ ngồi, cô bàng hoàng khi nhìn thấy chai rượu trước mặt.

“Anh uống hết rượu rồi sao?” Du Ân ngạc nhiên hỏi người đàn ông ở phía đối diện.

Thức ăn không vơi đi nhưng anh đã tự mình uống hết một chai rượu vang đỏ.

Người này quên mình bị bệnh dạ dày sao? Quên mình không được uống nhiều rượu sao?

Phó Đình Viễn không che giấu, nhìn cô rồi khẽ nói: “Tâm trạng không tốt lắm, không ngờ lại uống nhiều như vậy.”

Du Ân không nói nên lời, sao nghe giọng điệu của anh lại có chút ai oán?

Chẳng lẽ là vì cô trả lời cuộc gọi của Chung Văn Thành sao?

Thật kỳ lạ.

Du Ân phớt lờ anh và cầm đũa lên tiếp tục dùng bữa.

Phó Đình Viễn nhìn thấy Du Ân phớt lờ mình, tâm trạng càng ngày càng tệ, anh đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt cô, ngẩng đầu lên uống cạn.

Du Ân kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, tại sao lại uống rượu của cô?

Nếu cô chưa uống thì cũng không sao, nhưng cô vừa mới nhấp vài ngụm mà!

Anh…

Du Ân tức giận đến mức không biết nên nói gì với anh, cô không muốn mắng anh, cũng không biết phải mắng người như thế nào.

Phó Đình Viễn thấy cô khó chịu thì thản nhiên giải thích: “Dù sao thì em cũng không uống.”

Du Ân rốt cục cũng thốt ra một câu, tức giận phản đối: “Nhưng tôi đã uống rồi!”

Phó Đình Viễn nhướng mày: “Thì sao?”

Thì sao?

Du Ân tức giận nhìn anh, anh thật trơ trẽn, cô đúng là không bằng.

Cô tức giận, Phó Đình Viễn lại đột nhiên đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh buông một câu: “Không ăn nữa.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Du Ân: “...”

Anh đang làm cái trò gì vậy?

Người phải tức giận là cô mà?

Tại sao anh lại giận dữ bỏ đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.