Hoắc Tuấn bị dọa đến trực tiếp quỳ xuống, thật bị dọa sợ, chưa bao giờ thấy mẫu thân nổi giận như thế.
Bình nhi cùng Nhược nhi cũng bị dọa sợ, thậm chí Y Nhi đang khiêu vũ sắc mặt cũng trắng bệch tránh đi xa xa, lo lắng bị vạ lây.
Trần Diên Nhi vốn còn muốn đánh, thậm chí muốn thần không biết quỷ không hay xử lý Hoắc Tuấn, nhưng nghĩ lại, mình ở trong Côn Luân tiên môn thế đơn lực bạc, trước tiên nên kéo một vài người tới, sau đó phân hoá Côn Luân tiên môn, tốt nhất có thể để cho hai bang phái đánh nhau.
Nghĩ đến nơi này, nàng liền buông cái ghế vừa mới cầm lên xuống, chậm rãi đi qua, vuốt ve đầu Hoắc Tuấn, vẻ mặt đau lòng nói:
- Tuấn nhi, ngươi phải hiểu mẫu thân dụng tâm lương khổ.
- Vâng, hài nhi sai.
Mặc dù Hoắc Tuấn không biết mẫu thân dụng tâm lương khổ như thế nào, nhưng vẫn trả lời.
- Con biết vì sao mẫu thân đánh con không?
Trần Diên Nhi hỏi.
- Hài nhi không nên vô lễ với mẫu thân.
Hoắc Tuấn thận trọng nói.
- Không, mẫu thân đánh con, là bởi vì mẫu thân thương con.
Trần Diên Nhi ráng nhịn buồn nôn nói.
- A?
Vẻ mặt Hoắc Tuấn mờ mịt.
- Các ngươi lui xuống đi.
Trần Diên Nhi nhìn về phía Bình nhi cùng Nhược nhi.
- Vâng, phu nhân.
Hai thị nữ vội vàng lui ra, Y Nhi tự nhiên cũng đi theo lui ra.
- Tuấn nhi, con đã trưởng thành, có sự tình mẫu thân không muốn giấu diếm con.
Trần Diên Nhi bỗng nhiên nói.
- Sự tình gì?
Hoắc Tuấn sững sờ, đột nhiên có loại dự cảm bất tường.
- Con, không phải nhi tử của Hoắc Thiên Nguyên.
Vẻ mặt Trần Diên Nhi mỏi mệt nói.
- Cái gì...
Hoắc Tuấn cả kinh trừng to mắt:
- Mẫu thân nói cái gì vậy?
Hoắc Thiên Nguyên, chính là chưởng môn của Côn Luân tiên môn.
- Năm đó, mẹ cùng cha ruột của con yêu nhau, ước định chung thân, nhưng Hoắc Thiên Nguyên coi trọng nương, dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt lấy nương.
Vẻ mặt Trần Diên Nhi oán hận nói:
- Chuyện này, nguyên bản nương không muốn nói cho ngươi, nhưng hiện tại không thể không làm như vậy, bởi vì, Hoắc Thiên Nguyên đã có chỗ phát giác.
- Cái này... Tại sao có thể như vậy?
Hoắc Tuấn cảm giác khó mà tiếp nhận, mình vậy mà không phải nhi tử của chưởng môn?
- Vậy cha ruột của con là ai?
Hoắc Tuấn có chút không muốn tin tưởng hỏi.
- Hoắc Tam Phục.
- Tam Phục thúc thúc...
Hoắc Tuấn chấn kinh, đồng thời trong mắt cũng toát ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, hắn tựa hồ minh bạch, vì sao Tam Phục thúc thúc từ nhỏ đã đối tốt với mình như vậy.
Trần Diên Nhi xoay người, ngưng trọng nhìn Hoắc Tuấn:
- Tuấn nhi, Hoắc Thiên Nguyên đã phát giác được thân thế của ngươi, mặc kệ là trên mặt mũi hay vì cái gì khác, hắn đều khó có khả năng tiếp nhận con tồn tại, hắn khẳng định sẽ bất lợi với con.
- Phụ thân, sao hắn lại thế...
- Hắn không phải phụ thân của con!
Trần Diên Nhi quát:
- Hắn là cừu nhân của con, cừu nhân không đội trời chung! Hiện tại, con nghĩ rõ ràng chưa? Là nhận giặc làm cha, hay cùng mẫu thân trên cùng một cái thuyền?
Hoắc Tuấn sững sờ tại nguyên chỗ, sắc mặt thống khổ, khó có thể tin càng khó có thể tiếp nhận, Tam Phục trưởng lão lại là cha ruột của mình?
Thế nhưng Tam Phục trưởng lão đã vẫn lạc, điều này cũng làm cho hắn khó mà tiếp nhận.
- Hiện tại Hoắc Thiên Nguyên đã có chỗ hoài nghi, một khi hắn xác nhận thân thế của con, đến lúc đó con tuyệt đối không cách nào kế thừa vị trí chưởng môn.
Trần Diên Nhi chậm rãi nói.
Thân thể Hoắc Tuấn rốt cục chấn động, trong mắt lóe lên vẻ giãy dụa, hồi lâu sau, hắn tựa hồ hạ quyết tâm, hít sâu một hơi hỏi:
- Mẫu thân, hài nhi nên làm như thế nào?
Đường Tăng âm thầm đắc ý, bước đầu tiên đã thành công.
Mặt ngoài, thần sắc của Trần Diên Nhi ngưng trọng nói:
- Thừa dịp hiện tại Hoắc Thiên Nguyên còn không có kịp phản ứng, con nghĩ biện pháp nắm bắt lệnh bài chưởng môn tới, đến lúc đó con mới có một tia hi vọng sống, chỉ có sống, con mới có hi vọng kế thừa vị trí chưởng môn.
- Tuấn nhi, không nên trách nương tâm ngoan thủ lạc, nương làm như thế, cũng là vì tốt cho con.
Vẻ mặt Trần Diên Nhi yêu thương nhìn Hoắc Tuấn.