“Đệ tử cám ơn sư phụ! “
Vẫn Mộng cúi đầu nói. Hạo Thiên hơi gật đầu, An Lam Nguyệt kế bên cười mỉm nói
“Vậy bây giờ đệ tính làm gì đây?”
“Không làm gì cả, chúng ta chỉ việc đợi tới cuộc thi 2 ngày sau thôi”
Hạo Thiên nói, khuôn mặt nhìn Vân Mộng. Vân Mộng mặt đầy sát khí khi nghĩ tới cuộc thi. Còn 2 ngày nữa thôi, các ngươi sẽ không còn được thấy ánh ban mai nữa!
“Nếu bây giờ rảnh như vậy thì dẫn ta đi tham quan nơi này đi! “
“Được, ta dẫn tỷ đi! “
Hạo Thiên mỉm cười đứng dậy. Tất cả cùng nhau đi tham quan.
Đầu tiên là học viện, lượn từ nơi này tới nơi nọ, hết chỗ nọ tới chỗ kia. Đi hết học viện rồi thì lại ra ngoài, đi xuống phố chơi. Ghé vào đủ cửa hàng, mua rất nhiều đồ và ăn rất nhiều món, chơi đủ thứ trò chơi. Đôi lúc lại gây chuyện với người ta và xử luôn người ta. Thật hết nói nỗi nữa, chơi hết ngày lại về.
Hai ngày cứ thế trôi đi và bắt đầu ngày đầu tiên của cuộc thi.
Cuộc thi diễn ra vào 8h sáng, giữ nội viện và ngoại viện. Đương nhiên ngoại viện sẽ đấu với nhau, còn nội viện cũng như vậy, ngoại viện cũng có thể khiêu chiến nội viện nhưng là sau khi cuộc thi chính kết thúc. Sân thi đấu cũng là sân chung, ngoại viện thi trước nội viện thi sau.
Nơi diễn ra cuộc thi là nội viện. Nội viện có hẳn một sân thi riêng dành cho cuộc thi này. Sáng sớm, cả đám thức dậy. Ăn diện đồ vào, đám nhóc là học viên nội viên,ngày thường mặc đồ gì cũng được, nhưng có cuộc thi gì diễn ra thì bắt buộc là đồ nội viện. Đồ nội viện có màu đỏ, viền trắng, quần trắng, nữ váy trắng, trên áo có đeo huy hiệu của từng khu, học viên khu nào thì có huy hiệu khu ấy.
Từ chức vị giáo viên trở lên thì mặc đồ gì cũng được, nhưng đương nhiên là có lệnh bài riêng, bình thường không đeo cũng không sao nhưng khi có sự kiện gì thì bắt buộc phải đeo. Đeo bên hông của mình hoặc bất cứ đâu người khác thấy được.
Hạo Thiên đơn giản 1 quần dài đen, áo sơ mi trắng, lệnh bài đeo bên hông, khoác thêm một chiếc áo màu tím viền đen, giày bata màu trắng đen. Tóc buột cao, dùng một sợi dây màu trắng mà buột lên, bông tai thì đương nhiên không thể thiếu, trong nhóm không ai thiếu cả
Tiểu Siêu một thân áo khoác xanh lá, quần trắng, giày bata đỏ. Tóc thắt bím hai bên, kéo dài ra sau và buột cao thành đuôi ngựa. An Lam Nguyệt váy trắng, áo cũng trắng, thêm chiếc áo khoác ngắn màu đỏ tươi bên ngoài, trong càng rực rỡ, mang một đôi giày cao gót, lại càng cao thêm, váy ngắn thì để lộ cặp chân trắng noãn, tóc dài xõa tung ra sau, bồng bềnh thướt tha.
Tất cả cùng nhau tiến về nơi diễn ra cuộc thi. Trên đường tới bắt gặp rất nhiều học viên ngoại viện, số ít là những đứa bé mới 6, 7 tuổi, đa số đều 10, 11 tuổi. Có vẻ chất lượng học sinh ngày càng kém đi rồi. Đám ngoại viện lần đầu tiên vào nội viện, chúng sững sờ, ngạc nhiên, thích thú với nội viện. Nội viện rộng hơn ngoại viện rất nhiều, lại có nhiều khu, rất nhiều phòng óc khác nhau, đa dạng và phong phú. Không như ngoại viện, đơn giản hơn rất nhiều.
Hạo Thiên chẳng quan tâm, tiến thẳng về phía sân thi đấu.
Sân thi đấu có tổng cộng 12 sân lớn, mỗi sân được xây theo hình vuông, 4 cạnh của sân đều bằng nhau có chiều dài là 20m. Xây song song với nhau, bao vây xung quanh là nơi để khán giả quan sát, có 1 nơi xây cao nhất dành cho những người khách đặc biệt và cho các thành viên của học viện có chức tư lệnh trở lên, giáo viên là 1 khu khác thấp hơn rất nhiều. Khán đài, nơi khán giả ngồi, mà khán giả ở đây là những người học viên không tham gia thi đấu, có thể là học viên ngoại viện, cũng có người là nội viện. Những người khác được có thư mời thì mới được vào của hiệu trưởng thì mới được vào.
Bên dưới mỗi khán đài lại là nơi nghỉ ngơi dưỡng sức của các học viên tham gia thi đấu, chia làm 6 khu, 4 khu của nội viện và 2 khu của ngoại viện. 4 khu nội viện cũng theo thứ tự khu của nội viện gồm: khu A, B, C, D. Ngoại viện 2 khu, chia nhau mà dùng. Các khu có 2 phần, 1 phần ghế chờ bên ngoài, cách bên trong một tấm kính và kế bên có 1 cánh cửa thông ra bên ngoài ghế chờ.
Đám nhóc của Hạo Thiên tất cả đều tham gia, chỉ Di Di và Gia Linh ra. Gồm có 12 đứa tham gia là Minh Kỳ, Thống Trung, Lưu Vân, Lưu Dạ, Mộc Lâm, Mộc Sinh, Minh Thi, Ninh Dịch, Vân Mộng, Băng Liên và Bạch Vũ, còn có cả Thiên Tuyết nhưng cô bé phải về khu ngoại viện. Vân Mộng khu D nhưng lại không về khu D đứng mà đứng cùng với đám nhóc ở khu A.
Hạo Thiên, tiểu Siêu cũng với An Lam Nguyệt lên khu đặc biệt ngồi. Lên tới đó thì mọi người đã tập trung đông đủ cả rồi, chỗ Doãn Bằng là nơi cao nhất, nhìn rõ nhất xuống bao quát toàn khu, với 6 ghế, Doãn Bằng ngồi ghế số 4,kế bên trái là một nữ nào đấy, trông rất quen nhưng không nhớ được, có lẻ là phó hiệu trưởng nội viện. Phía dưới thì có tổng cộng gần 60 ghế, đều đã ngồi đầy đủ người. Nhưng hàng ghế đầu tiên từ chỗ Doãn Bằng nhìn xuống, cậu có thể thấy được có 4 vị là tộc trưởng của 4 đại gia tộc, lại thêm một vị vô cùng quen thuộc đó là Đường Minh Nhật, cậu ruột của cậu. Ông ta thấy Hạo Thiên cùng tiểu Siêu thì hớn hở chạy lên, cười ôm lấy cả 2. Vỗ vai 2 cậu nói
“Hôm nay ta mà không đến chắc mấy năm sau cũng chẳng gặp được các con quá! “
“Con tưởng hôm nay là cha đi mới đúng chứ? “
Hạo Thiên hỏi
“Cha con bận việc rồi, không đến được. Ta đến thay không được sao? “
Đường Minh Nhật bất mãn nói
“Vâng vâng được ạ! “
Hạo Thiên gật gật đầu.
“Được rồi, mọi người mau ngồi vào chỗ đi. Hạo Thiên, Tiểu Siêu, Lam Nguyệt cô nương, còn có cả Minh Nhật huynh đây, nào nào, lên đây ngồi đi! “
Doãn Bằng đứng dậy cười nói
“Hảo! “
Đường Minh Nhật cười nói. Tiến lên ngồi kế bên Doãn Bằng, kế đến là Hạo Thiên, sau đó là An Lam Nguyệt, cuối cùng là tiểu Siêu. Đường Minh Nhật để ý thấy 2 đứa cháu của mình, mới mấy tháng không gặp mà đã cao hơn rất nhiều, lại còn mang một khí chất rất xuất thần nữa. Ông đặc biệt vui sướng khi nhìn thấy điều này, lại để ý thêm, suốt từ nãy giờ, có một vị cô nương cứ đi theo Hạo Thiên, Đường Minh Nhật thúc eo Hạo Thiên một cái, cậu hiểu ý nói
“Giới thiệu với cậu, đây là An Lam Nguyệt tỷ!”
“Tỷ, còn đây là cậu của đệ, Đường Minh Nhật! “
Hạo Thiên nói ra 2 câu, cả 2 nhìn nhau, mỉm cười chào hỏi. Đường Minh Nhật nói khẽ vào tai Hạo Thiên, cười trêu cậu
“Từ khi nào mà con bợ được một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy chứ! Làm cậu ganh tỵ đấy”
“Cậu này, đừng nói như vậy. Chỉ là tỷ tỷ mà thôi!”
Hạo Thiên lắc đầu nói
“cậu đâu có nói gì đâu cơ chứ! “
Đường Minh Nhật lơ đi, nhìn chỗ khác.
Trong khi 2 người nói chuyện với nhau, Doãn Bằng đã đi xuống sân đấu từ khi nào. Đứng phía dưới mà lớn tiếng hô, tiếng nói vang vọng cả toàn khu
“Hôm nay, rất cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay. Để đón chờ xem những trận đấy đặc sắc của các học viên thiên tài và các học viên nội viện so đấu với nhau bằng những màn đánh gây cấn. Năm nay số học viên ngoại viện có tổng cộng là 267 học viên, số học viên nội viện là 64 học viên. Cuộc thi của ngoại viện sẽ diễn ra trước, nội viện sau. Các em học viên ngoại viện có thể thách đấu nội viện nếu muốn sau cuộc thi. Bây giờ, các em sẽ đấu vòng loại trước. 10p sau bắt đầu! “
Sau màn nói chuyện dài loằng ngoằng của Doãn Bằng, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, hoan hô. Doãn Bằng phóng từ dưới sàn đấu phóng lên khu đặc biệt. Về chỗ ngồi của mình, an tọa tại đó.
Còn Hạo Thiên, suốt từ khi đám nhóc đứng chờ ở khu A, cậu để ý thấy Vân Mộng dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn về phía khu B.
Ở khu B, Hạo Thiên nhìn thấy một đôi cẩu nam nữ đang ôm nhau, không biết xấu hổ mà còn sờ mó lung tung. Ở học viện không cấm yêu đương nhưng mấy trường hợp này là quá mất thể diện rồi. Hạo Thiên chợt cười nhạt, không ngờ lại vào cùng một khu à, đôi cẩu nữ câc ngươi, đụng đến người của ta mà còn sống được tới 1 tháng thì nên cảm thấy may mắn đi, sau hôm nay các ngươi sẽ không còn thấy ánh ban mai nữa!
Hạo Thiên cười nhạt, quan sát trận đấu