Cả 2 nhìn nhau, nở 1 nụ cười nguy hiểm, tỏa ra sát khí. Chợt, Hạo Thiên nhìn về phía tên trọng tài đang đứng, nói
“Tốt nhất là ngươi nên rời khỏi đây nếu không muốn bị vạ lây”
Tên trọng tài rất biết nghe lời, lập tức chạy xuống và tránh xa sàn đấu. Chắc bởi đã chứng kiến sự khủng bố của Hạo Thiên nên biết sợ, đi ngay kẻo rước họa vào thân. Sau khi đứng cách xa sàn đấu, tên trọng tài giơ tay lên, hô lớn
“Cả 2 chuẩn bị”
“1
2
3”
“đấu”
Hạo Thiên bắt đầu cười ha hả lên, tiểu Siêu cũng chẳng kém, cười và xông lên một cách điên cuồng và loạn nhịp. Cả 2 tay cầm kiếm, chém liên tiếp vào nhau, tiếng kiếm vang lên chang chát, điên cuồng và dữ dội. Những đòn đánh liên tục xuất hiện, nhanh chóng và không thể nào thấy được. Họ tự hỏi cả 2 đã xuất toàn lực chưa hay đang kiềm chế lại để không ảnh hưởng tới xung quanh? Một trận đánh mà không ai theo kịp tốc độ, nhìn vào như thể chỉ là 1 cơn gió xoẹt qua nhanh chóng chứ không thể thấy được gì cả.
“keng”
“chát”
“ư”
...........
Một vết chém đã xuất hiện trên vai tiểu Siêu, một vết ngay cánh tay phải Hạo Thiên. Nhưng cả 2 vẫn cười một cách điên cuồng, hàng chục, trăm thậm chí cả ngàn nhát chém được xuất ra mà không ai thấy, sàn đấu đang có dấu hiện rạn nứt, hàng loạt vết nứt xuất hiện. Cả 2 vẫn không dừng lại
“chát”
“keng”
“rầm”
“đùng”
“keng”
“keng”
.................
“hahahahahaha”
Tiếng cười sảng khoái của cả 2 vang lên, cùng lúc đó là tiếng sàn đấu bị nứt đôi ra, chừa ra 1 khẻ hở chính giữa. Hạo Thiên và tiểu Siêu đứng đối diện nhau, khuôn mặt đáng sợ hiện ra, khuôn mặt cả 2 có máu bắn lên trúng, mình thì đầy vết thương, nghiêm trọng nhất vẫn là tiểu Siêu, cậu ta có nhiều vết thương hơn cả Hạo Thiên, nhưng nụ cười đầy sát ý vẫn không thuyên giảm. Nụ cười cả 2 đáng sợ, lạnh sống lưng, làm cho người xem dù lớn hay nhỏ cũng phải suýt bật khóc vì sự đáng sợ, tạo cho người xem cảm giác như ngày tử của mình đã đến cận kề.
Tay phải cầm thanh kiếm, Hạo Thiên xông lên, chém liên tục về phía tiểu Siêu khiến cậu liên tiếp lùi lại và suýt rớt sàn. Tiểu Siêu vẫn chưa chịu thua, tìm cho mình một lối thoát rồi phản công. Lần này lại tới lượt Hạo Thiên lùi lại, cả 2 nhăn mặt lại vì đau, nhưng những nhát chém sắc bén vẫn tiếp tục được xuất ra.
Suốt trận đấu, Minh Kỳ dùng tay mình che mắt Di Di lại, không cho xem, cô bé vẫn chưa quen với cảnh máu me nên chưa cho xem được, để từ từ đi đã.
Cả 2 dừng lại, đứng đối diện nhau thở hồng hộc, nụ cười vẫn chưa tắt. Tiểu Siêu cầm chắc thanh kiếm và nói
“Có vẻ cậu chủ đã tiến bộ không ít a! “
“Đương nhiên rồi! Mà, cậu không phải có ý định dừng lại chứ, ta hành còn chưa xong mà” Hạo Thiên nói, giọng có chút tiếc nuối
“Đương nhiên là chưa rồi. Chúnh ta tiếp tục”
“keng”
“chát”
“keng”
“rầm”
“đùng”
“ư a....”
Một vết chém đã trúng ngay vùng bụng của Hạo Thiên, kèm theo đó là ngọn lửa đang bốc cháy lên. Tiểu Siêu khi đâm vào đã nhân cơ hội thêm vào ngọn lửa của mình. Nó cháy rực trên thanh kiếm và đâm vào Hạo Thiên một cách không thương tình. Hạo Thiên đau đơn rên lên, mặt nhăn lại, cầm thanh kiếm chém xuống ngay bả vai của tiểu Siêu, nhưng cậu nhanh chóng rút thanh kiếm của mình ra và tránh thoát.
Máu chảy ra từ vết thương kèm với đó là vết bỏng xung quanh. Hạo Thiên cố chịu, dùng băng đóng kín vết thương lại. Tiếp tục nắm lấy thanh kiếm mà xông lên.
Đám nhóc xem mà sốt ruột nhảy dựng lên, mặt lo lắng nhìn cả 2. Hạo Thiên vừa xông lên vừa cười nhạt nói
“Khá lắm, rất biết nhân cơ hội đấy. Nhưng phần thắng chắc chắn sẽ là cửa tớ”
“Để rồi xem” Tiểu Siêu cũng cười đáp
Lại một tràng chiêu thức được tuôn ra, tiểu Siêu bất lợi liên tục lùi về sau. Nhiều vết chém liên tục xuất hiện trên người tiểu Siêu, mặc dù là 2 cái hệ thống nhưng đã biến thực thể hóa thì cũng biết đau chứ.
Trên người của cả 2 hiện giờ đang rất là thê thảm, máu me khắp người, quần áo rách tả tơi. Khuôn mặt và tay chân thì lấm lem bụi bẩn. Thật là thê thảm mà.
“ ư a....ư ~”
Một tiếng la vang lên, Hạo Thiên đang xiên thanh kiếm của mình qua người của tiểu Siêu, ngay vị trí khớp vai của cậu ta. Hạo Thiên cười nhẹ nói
“đây là trả đũa cho việc đã đâm tớ đau như vậy đấy. Giờ thì xuống sàn đi”
“Rầm”
Sau khi đâm tiểu Siêu, Hạo Thiên bồi thêm một cú đá văng xuống sân. Tiểu Siêu sau khi bị đá văng đã va trúng tường khán đài, làm nó có dấu hiệu rạn nứt “nhẹ” và làm mọi người chạy tán loạn khỏi chỗ đó.
Hạo Thiên cầm thanh kiếm đứng trên khán đài, vung cho vết máu đi hết và cất nó đi. Mọi người vẫn còn đang ngơ ngác, chưa biết phải làm sao thì Doãn Bằng phóng trên sàn đấu hô lớn
“Trận này Hạo Thiên thắng. Giải đấu năm nay top 3 đấu cá thuộc về 3 đại diện của Diệp gia. Cuộc đấu đội sẽ diễn ra vào ngày mai.”
Rồi ông ta quay sang vô cái bốp lên vai Hạo Thiên, khiến cậu đau đớn té khụy xuống đất, mặt nhăn lại, lúc nãy khúc cuối khi đạp tiểu Siêu xuống đất, cậu ta đã nhân lúc đâm cậu một phát nữa ngay vai. Đúng là không tính trước được mà, không tính trước được. Không ngờ cậu ta cũng mưu mô chẳng hơn cả lão Doãn Bằng nữa, haizzz. Doãn Bằng nói
“Các cậu đúng là các tiểu quái vật mà”
“Rầm”
“ặc”
Mặt Doãn Bằng đang thể hiện sự “thân thiện” với mặt đất, mặt tiếp mặt, đúng là “thân thiện“.
Minh Kỳ và đám nhóc giận dữ nói
“Ngài làm Boss đau kìa”
Một đám chạy tới đỡ tiểu Siêu, 1 đám thì đứng đỡ Hạo Thiên dậy. Mấy người ban trọng tài chính cũng chạy xuống xem tình hình cả 2. Hạo Thiên nằm dài trên mặt đất, tiểu Siêu được đỡ lại cũng nằm xả lai theo, tình trạng của 2 người hiện tại thực nghiêm trọng mà, không kể các vết thương nhỏ, Hạo Thiên và tiểu Siêu lãnh 2 vết thương nặng ngay vai và vùng bụng.
Hạo Thiên một nhát ngay vai phải, và bụng, vết thương đã được Hạo Thiên đóng băng để không chảy máu. Tiểu Siêu một nhát ngay vai trái và 1 nhát ngay bên hông. Máu vẫn đang chảy ra từ những vết thương của cả 2. Hạo Thiên ráng ngồi dậy, cười vui vẻ nói
“Sao nào?”
“Tớ thua rồi” tiểu Siêu cũng ráng gượng dậy
“Tớ trả thù lúc nhỏ đấy”
“Thầy Phong bảo tớ đánh mà”
“Đánh thì cũng nhẹ thôi chứ. Đau chết đi được”
“Nhẹ thì làm sao mà hoàn thành chiêu đó được chứ” Tiểu Siêu nói
“au ui da. Động tới vết thương rồi” tiểu Siêu bỗng nhăn mặt lại.
“chủ nhân, lão nhị. Để tớ giúp trị thương cho” Băng Liên nói
“được, cậu giúp tôi chữa những vết thương nhỏ đi, tôi trị cho tiểu Siêu” Hạo Thiên gật đầu trả lời
“để tôi giúp cho” Lục Huyên từ đám ban trọng tài chính đi ra
“Thôi, không cần đâu” Hạo Thiên nói. Tất cả tập trung vào việc chữa thương.
Sau 10p, các vết thương nhỏ đã được trị xong, còn lại 2 vết thương lớn thôi. Hạo Thiên cho tan băng ở bụng, bảo Băng Liên chữa ở đó, còn tiểu Siêu thì Hạo Thiên chữa. Do vết thương nặng hơn những vết thương từ trước đến nay nên quá trình chữa trị hơi lâu một chút, 1 tiếng sau, 2 vết thương của tiểu Siêu đã đóng miệng nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi. Còn vết thương của Hạo Thiên ở bụng thì nhờ có Băng Liên đã đóng miệng, vết phỏng cũng được làm cho biến mất, còn vết thương ở vai thì Hạo Thiên đang tiến hành chữa trị.
Sau 30p tốn thời gian, vết thương cũng đóng miệng nhưng sự nghỉ ngơi vẫn cần thiết. Hạo Thiên quay qua vừa định nói
“Chúng ta về thôi tiểu... Siêu”
Tiểu Siêu đã lăn quay ra ngủ mất tiêu rồi. Minh Kỳ tiến lại đỡ Hạo Thiên dậy, nói
“để tớ bế cậu ấy ra xe”
“À, không cần để tớ cho. Cậu ấy không thích người khác đụng vào đâu! À còn nữa, hiệu trưởng Doãn à, ngài hãy hoãn phần thi đấu đội lại 3 ngày nữa đi, với lại ngài cũng hãy ở lại phân phủ để tôi còn báo cáo nữa.” nói rồi, Hạo Thiên quay lưng bỏ đi, bế tiểu Siêu trên tay, cậu ta vẫn ngủ say như chết. Đám nhóc nhanh chóng chạy theo sau, lên xe và trở về phân phủ
Sau khi về phân phủ, Hạo Thiên mệt mỏi ra rời. Đặt tiểu Siêu nằm trên một chiếc giường lớn, cậu ta cũng chui vào trong chăn ngủ chunh với tiểu Siêu luôn. Cả 2 cùng ngủ khò khò không biết trời trăng mây đất gì nữa.
Đam nhóc hiểu chuyện, im lặng không làm ồn. Nếu muốn nói chuyện gì hay đi đâu chơi thì lặng lẽ, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Hạo Thiên với tiểu Siêu ngủ lì bì suốt 2 ngày, trưa ngày thứ 2 Hạo Thiên tỉnh dậy. Suốt mấy ngày trước đó, Doãn Bằng có tới mấy lần, nhưng bọn nhóc thẳng thắng từ chối không cho vào. Doãn Bằng đành lủi thủi trở về. Có cả Dương Ngạn Vũ và Lăng Triệt nữa, đương nhiên rằng cũng bị đuổi thẳng cẳng như Doãn Bằng thôi. Nghĩ sao vậy, Doãn Bằng là hiệu trưởng của bọn chúng mà còn bị đuổi như vậy thì các người nghĩ các người là ai mà được vào chứ, hứ.
Cũng có vài lần Xà Như và những người trong dong binh đoàn của cô ta tới để thăm Di Di. Minh Kỳ cũng không cấm cản gì, cho cô ta gặp Di Di. Di Di cũng rất vui và chơi rất vui vẻ. Minh Kỳ cũng an tâm phần nào, sợ em mình còn ngại và sợ những người bạn của cậu. Nhưng không, em cậu thẳng thắng và làm quen rất nhanh, chỉ cần lại bắt chuyện một cái là coi như quen biết nhau nhiều năm lắm vậy, nói chuyện, làm nũng, đòi hỏi và giận hờn làm cả bọn rối cả lên, haizzz.
Sang ngày thứ 2 kể từ khi kết thúc cuộc thi, tới trưa Hạo Thiên tỉnh dậy, ngồi dựa lưng trên giường. Khắp mình sảng khoái hẳn lên, các vết thương nặng cũng đã khỏi đi phần nào, không nào đau nhức toàn thân nữa. Lặng lẻ xuống giường một cách nhẹ nhàng hết sức, để không làm tiểu Siêu thức giấc.
Xuống giường, đi tới nhà vệ sinh, tắm rửa, mặc một bộ đồ khác, sửa sang lại tóc tai và trở ra. Ngồi tựa lưng trên ghế, mắt nhắm lại.