Sau màn giới thiệu hoành tá tràng về danh hiệu huy hoàng của Lục Huyên, Hạo Thiên quay sang nhìn ông ta, phán cho một xanh rờn
“Rồi sao? Liên quan gì tới ta? “
“Ơ.. Ơ.. “ Lục Huyên cạn lời, không biết phải nói sao nữa. Dương Ngạn Vũ chạy lại giải vây
“Thưa ngài, ý của ông ấy là muốn làm quen với ngài đấy ạ”
“Ta biết chứ, nhưng rồi sao. Làm quen với ta thì được gì” Hạo Thiên lại phán cho một câu làm á khẩu cả 2 người
Sau khi đã chữa thương cho Doãn Bằng xong, cả 2 đúng dậy. Phủi bụi trên quần áo và Hạo Thiên hơi bị khó chịu với bộ quần áo tả tơi cậu đang mặc. Doãn Bằng nghe cuộc đối thoại 2 bên, vỗ tai Hạo Thiên cái bốp, nghe rõ cả 1 tiếng rắc, và Hạo Thiên nhăn mặt lại vì đau. Quay phắc sang Doãn Bằng, trừng mắt ông ta. Dương Ngạn Vũ và Lục Huyên đổ cả mồ hôi hột. Đám nhóc mặt xanh lè chạy lại la làng
“Sao ông làm vậy? Đau lắm đấy biết không hả?”
“lỡ Boss bị gãy tay nữa thì sao? Khốn khiếp”
“Hiệu trưởng Doãn đúng là đáng ghét mà”
“Thua nên tức tìm cớ trả thù Boss à”
..................
Ui ui, cả 1 cái chợ. Hạo Thiên mặt nhăn lại vì đau. Tiểu Siêu tiến lại, nắm lấy tay cậu và đẩy ngược trở lên, lại nghe thêm 1 tiếng rắc. Hạo Thiên nhăn lại lần nữa và hết đau rồi. Quay sang Doãn Bằng nói
“Có chuyện gì mà vỗ vai tôi? “
“À, không giận nữa à! Hahaha, bỏ qua cho ta đi. Ta nói này, nếu Ngạn Vũ đã nói là làm quen thì tỏ ra thân thiện bắt tay làm quen cái đi. Có cần phải lạnh lùng thế không? “ Doãn Bằng cười haha nói
“haizz, mệt. Làm quen thì làm quen, tôi nể ông là Hiệu trưởng đấy. “ Hạo Thiên nói, quay qua nhìn 2 người Dương Ngạn Vũ, nói
“Xin chào, ta là Đường Hạo Thiên, rất vui được làm quen”
Khi Hạo Thiên nói câu này, mặt không biến sắc, vẫn một biểu cảm lạnh băng, đưa tay ra. Lục Huyên cười, đưa tay ra bắt rồi cười nói
“Rất vui được làm quen với ngài”
“Này này, bộ không tính thi tiếp hay sao”
Lúc này, một giọng nói vang lên. Là người ngồi trên chỗ ban trọng tài chính, là 1 người trung niên tầm 40 mấy tuổi, cơ thể cường tráng và đô con. Trên mặt còn có vết sẹo dài. Trên bàn có để tên là Sát La. Dưới này, Dương Ngạn Vũ nói vọng lên
“Sẽ tiếp tục ngay”
Hạo Thiên và Doãn Bằng cùng đám nhóc trở lại khu chờ của Diệp gia. Người của Diệp gia lúc này đang tỏ ra vô cùng sợ hãi, Diệp Lục Trung thì mặt tái mét và đổ mồ hôi. Nhớ lại trận đấu lúc nãy, nó thật kinh khủng và đáng sợ, sức tàn phá thật kinh hoàng. Sức mạnh của Doãn hiệu trưởng thật khủng nhưng lại thua 1 tên nhóc là Hạo Thiên, cái thể loại quái vật gì vậy trời. Nhất định không thể đắc tội, không thể đắc tội.
Hạo Thiên ngồi xuống ghế, nói
“Này, ở đấu trường này có nơi vệ sinh gì không vậy? “
“À vâng. Có chứ, cậu chỉ cần đi theo con đường đó rồi quẹo trái là tới nơi” Diệp Lục Trung trả lời, giọng nói có hơi run
Doãn Bằng và Hạo Thiên đi theo con đường mà ông ta chỉ, bắt gặp 1 khu vệ sinh. Cả 2 rửa mình và thay một bộ đồ khác, trông cả 2 như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Như là chưa có trận đấu lúc nãy vậy, khác một trời một vực với cái bộ dáng lúc nãy. Cả 2 cùng trở lại khu đấu lúc nãy, trận đấu đang được diễn ra. Sàn đấu tuy chỉ còn 4 cái và bị nức nẻ nhiều nơi nhưng vẫn còn xài được. Giờ mà đem đi sửa lại hết chắc lâu lắm mơi thi tiếp nên cứ để vậy đi.
Hạo Thiên và Doãn Bằng ngồi xuống ghế, đám nhóc chường nhìn trận đấu trong khi tất cả mọi người đang hứng thú với trận đấu hơn bao giờ hết. Tiểu Siêu thuật lại luật của phần đấu này là, 30 người cuối sẽ tiếp tục bốc thăm đấu với nhau, cho tới khi còn lại 15 người, cộng thêm Hạo Thiên là 16 người, bốc thăm tiếp đấu với nhau, rồi lại bốc thăm đấu cho tới khi chọn được top 3 thì thôi.
Hạo Thiên nghe luật, gật đầu. Cơ mà, cái đấu trường này mê bốc thăm thế không biết. Bộ hết trò rồi à.
Trong lúc Hạo Thiên đi, tiểu Siêu và Kiều Hiên đã đấu xong phần của mình, tiếp theo là tới phần 16 người, tiểu Siêu và Kiều Hiên đã thuận lợi lọt qua trận của mình, trận cuối vòng này là của Hạo Thiên, cậu chưa kịp bước lên sàn thì tên đấu thủ đã la làng xin thua rồi. Trọng tài phụ cũng cạn lời, phán thắng cho Hạo Thiên. Những vòng tiếp theo đều thuận lợi cho tới khi vòng 4 người, Hạo Thiên đấu với Kiều Hiên, Tiểu Siêu đấu với tên lạ mặt nào đấy.
Vòng đầu tiên là Hạo Thiên với Kiều Hiên, Kiều Hiên nhận thua không đấu. Đấu chi nữa, trong khi Hạo Thiên đã lv 450 và Kiều Hiên mới lên 300 không bao lâu, đấu với Hạo Thiên là có mà xác định bị ăn hành miễn phí. Nghỉ, khỏe
Trận tiếp theo là của Tiểu Siêu với tên lạ mặt. Đứng trên sàn đấu, tiểu Siêu mặt lạnh cầm thanh katana của mình, tên lạ mặt là người đàn ông khoảng 30 tuổi, cơ thể hơi đô con và có nhiều sẹo trên mặt. Cầm một thanh kiếm có đường kính 10cm và dài 1m, mũi kiếm nhọn hoắc. Ông ta nhìn tiểu Siêu rồi giới thiệu
“Xin chào nhóc, ta là Vỹ Côn.”
“Chào, ta là Đường Siêu” Tiểu Siêu đáp
Cũng vào ngay lúc đó, hiệu lệnh đấu vang lên. Vỹ Côn và tiểu Siêu đi vòng quanh trên sàn, đối mặt với nhau. Tiểu Siêu mặt lạnh, Vỹ Côn cười nhạt, giơ cao thanh kiếm của hắn và tiến thẳng về phía tiểu Siêu.
“Keng”
2 thanh kiếm va chạm vào nhau. Tiểu Siêu tung ra những chiêu thức biến ảo khôn lường, khó đỡ làm cho Vỹ Côn liên tục lùi lại phía sau.
Trận đấu kết thúc một cách nhanh chóng do chếnh lệch thực lực quá lớn, còn lớn hơn cả Kiều Hiên với Hạo Thiên nữa. Tiểu Siêu đã cho ông ta một kết thúc nhẹ nhàng không đau đớn là đạp xuống sàn. Chắc chỉ hơi ê mông thôi chứ không bị gì cả.
Thế là xong, đã chọn ra được 2 người thắng và 2 người thua, thắng sẽ đấu với nhau và thua cũng vậy. Vậy là Hạo Thiên đấu với tiểu Siêu, Kiều Hiên đấu với Vỹ Côn để chọn ra top 3. Trận đầu là Vỹ Côn với Kiều Hiên trước.
Đứng trên sàn đấu, Kiều Hiên mặt không biến sắc đối diện với Vỹ Côn. Ông ta nắm chặt thanh kiếm, đợi tiếng còi hiệu lệnh và xông lên.
Kiều Hiên đỡ tất cả đòn đánh một cách nhẹ nhàng và không nặng nhọc. Trên lệch thực lực của cả 2 không cao lắm, nhưng so về kĩ năng thì Kiều Hiên chắc chắn ăn đứt ông ta. Bởi cậu được dậy dỗ từ Tiểu Siêu với Hạo Thiên mà.
“Keng”
“Keng”
“Chát”
“Rầm”
Kiều Hiên bổ một nhát vào Vỹ Côn, ông ta nhanh chóng lùi lại nhưng không kịp, hên đâu lúc đó có cục đá khiến ông ta ngã ngồi xuống đất. Còn thanh kiếm của Kiều Hiên thì sao, nó đabg nằm giữa 2 chân của Vỹ Côn. Ôi ôi, tý nữa là đứt giống con người ta rồi. Người xem phía trên còn tái mặt đi là sợ nữa là, nhiều người còn đưa tay bụm lại. Bụm bụm cái gì không biết.
Vỹ Côn tái mặt, nhanh chóng lùi lại. Kiều Hiên mặt không đổi. Đám nhóc ngồi xem cười lăn lộn trên ghế. Kiều Hiên rút thanh kiếm ra, tiếp tục lao về phía lão.
“Keng”
“Xoẹt”
Vỹ Côn đã dính đòn của Kiều Hiên, ngay trên cánh tay. Những đường kiếm của Kiều Hiên cũng rất sắc và nhạy. Cậu tạo cho mình những nhát chém nhanh và khó đỡ, khiến đối thủ phải hoang mang lo sợ.
Kiều Hiên phi mình lên, chém một nhát mạnh và nhanh về phía lão. Vỹ Côn lập đứng đỡ đòn
“Keng”
Một âm thanh to lớn vang lên, 2 thanh kiếm đang đối chọi với nhau. Phía trên Kiều Hiên đè xuống, ở dưới Vỹ Côn đang chóng đỡ, bỗng
“Rắc”
Thanh kiếm của Vỹ Côn đang dần nứt gãy. Và rồi, do không chịu nổi sức đè đó nữa, thanh kiếm bị gãy làm đôi. Khuôn mặt của Vỹ Côn hiện rõ sự hoảng hồn, và lo sợ. Mắt ông ta nhắm chặt lại, sẵn sàng hứng chịu lấy cơn đau sắp đến. Nhưng
5 giây trôi qua
10 giây trôi qua
30 giây trôi qua
Rồi
1p trôi qua, vẫn không cảm thấy đau. Vỹ Côn mở mắt ra. Mình hoàn toàn không bị gì cả, Kiều Hiên đã cất thanh kiếm đi tự lúc nào, khi ông ta mở mắt, Kiều Hiên nói
“Nhận thua hoặc chết. Chọn đi”
Vỹ Côn ngơ ngác nhìn. Không ngờ tên nhóc này lại tha cho mình, tốt thế sao. Vỹ Côn giơ tay hàng nói
“Tôi chịu thua”
Trọng tài nhận được sự đồng ý, hô lớn
“Trận này Kiều Hiên đại diện Diệp gia thắng”
Kiều Hiên rời khỏi sàn đấu, trở về nhóm của mình. Vỹ Côn đứng dậy nhặt thanh kiếm và rời khỏi sàn đấu. Trận tiếp theo là tới Hạo Thiên và tiểu Siêu, trận đấu được mọi người xem, kể cả ban trọng tài chính mong chờ nhất. Tuy là cùng đại diện một gia tộc nhưng vẫn phải đấu với nhau để phân rõ nhất nhì.
Đứng trên sàn đấu, Hạo Thiên đối mặt với tiểu Siêu, cả 2 đang cười nhạt. Hạo Thiên bỗng giơ tay lên, nói
“Này này ban trọng tài, tôi tạo 1 cái sàn lớn hơn được không vậy? “
Cả ban trọng tài đơ người nhìn, cùng nghĩ. Chẳng phải lúc nãy ngươi cũng đã tạo rồi sao. Có hổ ý kiến ai đâu, sao bây giờ lịch sự đột xuất thế hả, hả? Sát La cười lạnh nói
“Được. Ta đang rất mong trận đấu của 2 nhóc đấy”
Hạo Thiên mỉm cười. Cậu lại búng tay, từ dưới đất lại ngôi lên một lớp đất dày bằng sàn đấu, tạo nên một cái sàn to y như lúc đấu với Doãn Bằng vậy. Người xem lại tự nghĩ, đây chắc chắn là trận đấu gay cấn giống lúc nãy. Chắc chắn phải xem cho thật kĩ.
Sau khi dựng xong, Hạo Thiên cười nhạt nhìn tiểu Siêu, cậu ta cũng đang cười, nụ cười đầy sảng khoái. Tiểu Siêu nói
“Này cậu chủ nhỏ, hình như đây là lần đầu chúng ta đấu với nhau sau 11 năm gặp nhau nhỉ? “
“Đừng có giả điên, chẳng phải lúc nhỏ ngươi cũg hành ta một lần rồi sao. Bây giờ ta trả lại cho ngươi” Hạo Thiên cười lạnh nói
“Lúc đó là vì Thầy Phong nói cần cho cậu chịu đau một chút mới có thể dạy cậu kĩ năng quan trọng đó nên không tính” tiểu Siêu nói
“Rồi rồi. Vậy, chúng ta bắt đầu được chứ” Hạo Thiẻn cười nhẹ, nụ cười đầy nham hiểm
“Tất nhiên” tiểu Siêu trả lời
Cả 2 cười nhìn nhau, nụ cười đầy sát khí và nguy hiểm, khiến cho tất cả phải rợn cả người. Nụ cười chuẩn bị cho một trận đấu đầy máu me và khốc liệt.