Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 138: Chương 138: Tàn ác? Dã man?




Vòng thi loại kết thúc, nội viện 64 người còn lại 37 người, trong đó khu A hết 21 người, số còn lại là người khu khác. Không hợp cách 27 người, tiến hành vòng thi đấu phụ, loại đi 26 người, một người thắng cuộc vào vòng trong.

Vòng 2, có tổng cộng 38 người, xếp cặp đấu với nhau. Rốt cuộc, điều thú vị cuối cùng cũng đến, trận cuối cùng giữa Vân Mộng và Chu Vũ Yến, còn tên Mạc Tịch Sâm thì đấu với tên nào đấy cùng khu B với hắn. Đám nhóc thì khỏi nói, chúng được cho lên sàn đầu tiên, giải quyết nhanh gọn lẹ để nhường chỗ cho Vân Mộng thể hiện nữa chứ. Các vòng đấu đã xong xuôi, chỉ còn trận đấu của Vân Mộng, đám nhóc hí hửng chạy về khu nghỉ dưỡng, cùng ngồi với Hạo Thiên mà theo dõi trận đấu.

Vân Mộng bước lên sàn, đối diện với Chu Vũ Yến đang vênh mặt lên. Cô ta kiêu ngạo nói

“Suốt từ nãy giờ, ngươi nói gì với ta, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ”

“Ha, con cẩu ở đâu lại sủa lớn như thế! “

Vân Mộng liếc xéo cô ta, khinh thường nói

“Ngươi...... “

Chu Vũ Yến tức đến run người, ánh mắt giết người hiện lên

“Khụ khụ, cả 2 mau xưng danh”

Văn Vũ đứng giữa cả 2, nói

“Chu Vũ Yến, khu B. Đệ tử của Minh Diệp lão sư!”

Khi nghe Chu Vũ Yến nói đến Minh Diệp lão sư, toàn bộ học sinh như vừa nghe được một tin chấn động. Minh Diệp lão sư là ai cơ chứ!? Đó là một vị lão sư được người người kính trọng, học thứ uyên thâm, cấp bậc tuy chỉ là một lão sư nhưng lại là một Minh Diệp chủ của Minh Thanh đường.

Trong học viện, cụ thể hơn là nội viện. Được chia thành 4 bang, là rèn, dược, kiếm, và võ do 4 vị trưởng lão đứng đầu. Các trưởng lão có cấp bậc ngang hàng với hiệu trưởng Doãn Bằng. Theo đúng chỉ có 4 bang thôi, và là 4 bang lớn nhất. Nhưng Minh Diệp lão sư do những cống hiến của mình cho học viện, nên được phép thành lập 1 bang nhỏ. Bang chuyên về chiến đấu tự do hay nói đúng hơn là bang tổng hợp Được làm đệ tử của Minh Diệp lão sư là 1 vinh dự to lớn.

Trước mắt là vậy, Hạo Thiên chỉ nghe ngóng được có bấy nhiêu, còn chưa rõ con người của vị Minh Diệp lão sư này ra sao nữa.

Nói là Minh Diệp bang chủ, nhưng thân phận thật sự vẫn thua Hạo Thiên 2 bậc, không đáng để tâm tới. Vân Mộng hừ lạnh, lạnh lùng nói

“Vân Mộng, khu D. Đệ tử của Đường đại tư lệnh! “

“Woaaaaaa”

Toàn trường như hú lên. Đường đại tư lệnh, vị đại tư lệnh trẻ tuổi nhất của học viện, solo 1 vs 1 với hiệu trưởng Doãn và thắng ngài ấy. Thật không thể tin được, tên Vân Mộng này là ai mà có thể có được vinh dự lớn đến như thế. Còn khủng bố hơn cả Chu Vũ Yến nữa, trận chiến này coi bộ gây go đây. Suy nghĩ hiện tại của tất cả mọi người dường như hoàn toàn như nhau. Kinh ngạc, bất ngờ, ganh tỵ,.... Đan xen hỗn tạp.

Phía trên khu khách V, nhiều người truyền tai nhau, nói

“Đường đại tư lệnh? Là ai thế? Chẳng phải khi trước vẫn là Lý đại tư lệnh sao! “

“Đúng vậy, từ khi nào mà đổi đại tư lệnh rồi”

“Hiệu trưởng Doãn, ngài nói đi chứ? “

“Đường đại tư lệnh, vị đại tư lệnh trẻ tuổi nhất của học viện chúng tôi, tên là Đường Hạo Thiên, đại thiếu gia của Đường đại gia tộc, năm nay mới 12 tuổi mà thôi”

Doãn Bằng nói, giải đáp thắc mắc cho mọi người.

“trẻ như vậy, lại còn là đại thiếu gia của Đường gia, Đường gia sản sinh ra toàn là các quái vật vậy không sao!”

“Quá khủng bố rồi”

..........

Các vị khách gần như ồ lên, Đường Minh Nhật thì đã biết từ lâu nên cũng không có gì kinh ngạc nhiều, chỉ có việc Hạo Thiên có đệ tử là hơi kinh ngạc một chút mà thôi.

Tên nhóc con này, còn thu nhận cả đệ tử nữa. Lại không nói cho người nhà biết một tiếng, xem ra, nó muốn làm gì thì làm nấy rồi, không ai ngăn được, haizzz! Đường Minh Nhật có chút buồn, cũng có chút vui nhìn về phía Hạo Thiên. Còn cậu, cậu đang cùng với lũ nhóc theo dõi trận đấu này, cậu sắp được hả dạ rồi!

Văn Vũ đứng giữa 2 đứa mà cảm thấy như có luồng điện cứ xẹt qua xẹt lại trước mắt mình, lo ngại mà lùi lại sau, hô

“2 bên chuẩn bị....... Bắt đầu”

Vân Mộng vẫn bình thản như cũ, Chu Vũ Yến thì phi lên, cười to nói

“Mau chết đi tên phế vật! “

Một cú đánh được bao bọc nởi lửa đánh về phía Vân Mộng. Vân Mộng lùi 1 chân về sau, đưa tay đỡ lấy. Siết chặt lại

“Á”

Chu Vũ Yến bị nắm đến đau, măc dù Vân Mộng nắm trọn lấy cả bàn tay bao bọc trong lửa của cô ta, nhưng không hề có dấu hiệu phỏng hay đau rát gì cả.

“Rắc”

“áaaaaaa”

Vân Mộng khai màn bằng việc bẻ gãy tay phải cô ta, lạnh giọng nói

“một chữ phế vật, một câu cũng phế vật. Để ta cho ngươi biết, thua cả một tên phế vật là như thế nào! “

“Á”

Vân Mộng đá bay cô ta đi, rút ra một cây súng ngắn, đứng từ xa mà bắn.

“Pằng”

“pằng”

“pằng”

3 nhát, cả 3 đều trúng ở 3 điểm khác nhau, một ở vai, một ở bụng và một bên tay trái. Xem như bây giờ 2 tay chả cô ta đã trở nên phế rồi. Không còn nhúc nhích gì được 2 tay cả.

Mọi người nhìn mà ồ lên kinh ngạc. Vân Mộng mở màn bằng sự tàn ác như vậy, đánh với một cô gái mà ra tay lại độc ác, dã man như vậy. Nhưng họ đâu biết được rằng cô ta và tên cẩu Mạc Tịch Sâm kia đã làm gì với Vân Mộng. Họ chỉ thấy sự tàn ác ở Vân Mộng mà thôi.

“Ngươi, tên phế thải nhà ngươi dám phế hai tay ta. Ngươi mau chết đi”

Chu Vũ Yến hét lên, đồng thời 1 loạt hỏa cầu hiện lên. Đánh về phía Vân Mộng, Vân Mộng hừ lạnh, lấy tay gạt đi. Chênh lệch về sức mạnh giữa Vân Mộng và cô ta là rất lớn, một ở lv 220 và một ở lv 280, cô ta nghĩ cô ta sẽ thắng sao!

Chu Vũ Yến trợn mắt nhìn, những hỏa cầu của ta, lấy tay gạt đi dễ như thế sao? Tên phế thải chó chết này, sao lại mạnh như vậy. Không đúng, chắc chắn hắn chỉ đang giả vờ mà thôi, đúng vậy, chủ đang giả vờ mà thôi. Chu Vũ Yến đang tự lừa dối bản thân, phủ định sự thật cô ta chỉ là một con gà không đấu lại Vân Mộng.

Vân Mộng lạnh lùng bước tới, Chu Vũ Yến liên tục lùi về sau, la hoảng lên

“Ngươi...ngươi không được lại đây. Mau cút đi, cút đi”

Vân Mộng phóng lại, bằng tốc độ kinh người mà nắm lấy cổ cô ta, giơ cao lên. Mạc Tịch Sâm phía dưới hoảng lên, hô lớn

“Chu Vũ Yến bỏ cuộc. Trọng tài mau cứu người”

Văn Vũ gật đầu, tiến lại hướng phía Vân Mộng mà nói

“Vân Mộng, Chu Vũ Yến đã bỏ cuộc, mau dừng....”

Vân Mộng quay sang liếc Văn Vũ một cái, làm ông ta sợ hãi mà lùi lại, câm nín. Vân Mộng buông tay, thả cô ta rớt xuống đài. Liếc cô ta một cái, lạnh giọng nói, mang theo ý mỉa mai, khinh thường

“Thứ không bằng cả phế vật! “

Chu Vũ Yến nằm dài dưới đất mà tức giận, giận đến run người, run lên cầm cập nhưng không thể làm gì được cả. Vân Mộng nói xong liền quay lưng bỏ đi.

Toàn trường chứng kiến từ đầu tới giờ, suy nghĩ tới mà kinh hãi. Ra tay độc ác như vậy, rốt cuộc cô ta đã làm gì tên đó cơ chứ. Vốn là mọi người chẳng nghe được rốt cuộc cả 2 đã nói gì với nhau, mà chỉ suy đoán từ một phía mà kết luận Vân Mộng độc ác, tàn nhẫn

Còn mấy người quen biết Vân Mộng từ trước, không kinh ngạc nhiều, nghĩ cô ta bị như vậy là đáng. Vân Mộng trước kia hiền lành, yêu thương cô ta như vậy, vậy mà cô ta dám phản bội Vân Mộng, khiến cậu ấy trở thành con người như vậy. Theo đúng nên giết cô ta luôn mới phải.

Vân Mộng ngay từ đầu không giết cô ta, không phải vì e ngại học viện, mà là vì lệnh của Hạo Thiên, bảo giữ cô ta lại. Để chính cậu xử lý, còn tên Mạc Tịch Sâm đó, thể nào hắn cũng sẽ khiêu chiến sinh tử với Vân Mộng để trả thù cho cô ta.

Vân Mộng quay lại chỗ Hạo Thiên, cậu cười nói

“A Mộng, làm tốt lắm”

“Vâng”

Vân Mộng hơi mỉm cười, ngồi xuống cùng bọn nhóc. Chu Vũ Yến được tên Mạc Tịch Sâm đưa vào khu chữa thương ở học viện. Hạo Thiên nhìn thấy, nói

“Băng Liên, muội đi với ta. Mọi người ở lại đây đi”

“Ể, ta cũng muốn đi”

An Lam Nguyệt giận dỗi nói

“Tỷ ở lại đây đi, Băng Liên chúng ta đi”

Hạo Thiên nói, nắm lấy tay của Băng Liên. Cô bé đỏ mặt nhanh chóng chạy theo. An Lam Nguyệt giận hờn nói

“tại sao không cho ta đi theo cơ chứ? “

“Nguyệt tỷ, ca ca huynh ấy có việc, tỷ đừng dỗi nữa”

Tiểu Siêu cười nói, nắm lấy tay An Lam Nguyệt. An Lam Nguyệt ôm chầm lấy tiểu Siêu

“aaa, chỉ có tiểu Siêu là nghĩ đến ta thôi. Thiên đệ chỉ lo đi tán gái, hứ”

“Ha ha ha ha”

Đám nhóc cười phá lên

............

“ách xì”

Hạo Thiên đang đi với Băng Liên mà chợt ho khan mấy tiếng, không hiểu chuyện gì. Chắc đám nhóc lại nói gì mình nữa đây mà, về xử chúng mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.