Giữa nhà ăn lúc này chật nít người. Khó khăn lắm hai người họ mới tìm được một chổ ngồi ở gần cửa sổ. Lý do là vì nắng chiếu thẳng vào khá là nóng nên không ai ngồi. Mọi người xung quanh thì thầm to nhỏ việc cả hai người họ hôm nay lại cùng nhau xuất hiện ở nơi đông người thế này. Có vài người còn chăm chú nhìn dáng vẻ soái ca quá sức tưởng tượng của Hoàng Minh tới mức cơm cũng không ăn nổi nữa.
“Chúng ta không đi nơi khác được sao?” Bạch Thiên cau mắt nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Hoàng Minh đối diện ra vẻ khó chịu.
“Tôi còn có tiết, không ra ngoài kịp. Cậu muốn nói gì thì nhanh một chút.” Hoàng Minh vừa rót nước vào ly của mình vừa nói.
Bạch Thiên liên lục dụi mũi của mình vì khó chịu. Khứu giác của cậu quá nhạy cảm với mùi con người vừa nhiều vừa ở không gian chật hẹp như thế này. Chưa kể còn mùi đồ ăn đủ loại. Giống như đang thử thách khả năng chịu đựng của cậu vậy.
Đồ ăn vừa đặt lên bàn Hoàng Minh liền tập trung ăn. Mặc kệ đối diện Bạch Thiên một đũa cũng không động tới. Các cô gái xung quanh lúc này đã chuyển sự tập trung sang cậu ta. Dưới ánh nắng nét đẹp ma mị của cậu dường như được nâng lên hơn trăm lần. Làn da thiếu chút nữa la phát sáng lên một góc nơi cậu ngồi. Chưa kể đôi mắt cứ ánh vàng nâu trông đặc biệt cuốn hút.
Hoàng Minh ăn được một nữa liền dừng lại. “Cậu không ăn sao?”
Bạch Thiên lúc này mới găm một miếng thịt cho vào miệng. Nhai cật lực một lúc sau mới chịu nuốt xuống. “Không nuốt nổi những thứ này.!”
Cuối cùng Hoàng Minh cũng vì một câu nói của Bạch Thiên mà ăn cũng không ăn nổi nữa. Buông đũa xuống uống một ngụm nước rồi đi thẳng vào vấn đề. “Không ăn thì cũng được. Nhưng việc cần nói vẫn phải nói.”
“Chuyện gì?” Bạch Thiên cũng đưa tay lấy ly nước cố gắng làm sạch mùi thịt bị làm khô cứng trong miệng.
“Cậu đừng giả điên. Rốt cuộc cậu nhắc tới người tên Phong Vũ là có ý gì?”. Hoàng Minh đi thẳng vào vấn đề tránh mất thời gian quanh co.
Bạch Thiên cơ mặt đột nhiên thay đổi. Xoay người nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Minh. “Anh tốt nhất tránh xa anh ta ra một chút. Đừng cố gắng biết được điều gì từ anh ta cả.”
Đáng lẽ ra Hoàng Minh chỉ có một chút tò mò khó chịu về việc nói chuyện úp mở không rõ ràng của Phong Vũ ngày hôm đó. Nhưng sau khi nghe tên nhóc đối diện nói những lời vừa rồi thì Hoàng Minh đã đưa ra được quyết định sau cùng. Chuyện này nhất định anh không tra cho ra thì nhất quyết không cần cái mạng này nữa.
Cố gắng giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể Hoàng Minh tiếp lời. “Những lời cậu muốn nói chỉ có bấy nhiêu?”
Đồng tử của Bạch Thiên đột nhiên co lại rồi lập tức dãn ra. Đây chính hành động bản năng mỗi khi cậu ta tập trung vào một điều gì đó. Cậu nhìn chăm chăm vào mắt của Hoàng Minh tiếp tục nói. “Đừng làm những điều vô nghĩa.!”
Hoàng Minh đột nhiên nắm lấy cổ tay của Bạch Thiên. “Rốt cuộc cậu là ai?”
Bạch Thiên kéo tay về làm vẻ mặt vô tội. “Anh không còn câu nào khác hơn để hỏi tôi sao?”
“Vậy những lời cậu nói là lời người bình thường có thể nói hay sao?” Hoàng Minh tiếp tục nghiến răng chấp vấn.
Không gian gần như bị ngưng đọng lại. Hai tay của Hoàng Minh đã thu lại thành nắm đấm cố gắng giữ giọng nói của mình bình thường hết sức có thể. Mọi người xung quanh vài phút trước còn lén lén đưa mắt sang nhìn thì lúc này thậm chí cũng không nhìn nổi thêm nữa. Xoay mắt đi hướng khác vì nộ khí phát ra từ phía Hoàng Minh.
Bạch Thiên vẫn là một thái độ bình thản như không có chuyện gì đang xảy ra. Dưới ánh nắng buổi trưa cáu gắt cậu ta như một dòng suối mát lạnh lùng và yên bình. Nắng càng chiếu sáng thì cậu ta càng trở nên cao lãnh hơn. Lúc này cậu cảm giác nếu cứ thế này thì hẳn Hoàng Minh có thể phát điên lên bất cứ lúc nào.
“Biết nhiều hơn một chuyện không làm cho anh trở nên thoải mái hơn. Chuyện anh nên biết thì sẽ có ngày tự động biết.” Bạch Thiên vừa nói vừa kéo vành nón xuống che đi đôi mắt của mình rồi bình thản đứng dậy. “Còn nữa. Ngày mai tôi không có tiết học. Tôi sẽ trao đổi với anh về việc làm nghiên cứu khoa học. Đừng mỗi lần gặp nhau là căng thẳng thế này.”
Nói xong cậu liền xoay người bước đi bỏ lại Hoàng Minh ngồi tại chổ cả người thiếu điều tức giận tới mức muốn nổ tung ra.
Lúc quay trở về lớp học không một ai dám lại gần anh vì sợ bị đấm cho một phát. Khuôn mặt quả thực quá sức khó coi. Vừa tới cửa lớp chuông điện thoại anh reo. Là quản lý của anh.
“Alo.” Giọng Hoàng Minh dù đã cố gắng nhưng vẫn rất cáu.
“Em đang không khỏe sao?” Chị Quỳnh Mai lập tức nhận ra.
Hoàng Minh không đi vào lớp nữa mà xoay người đi ra ngoài phía hành lang. “Em không sao. Chị gọi em có gì không? Em còn có tiết.”
“À, vậy chị nói nhanh nhé. Sáng nay chị vừa nhận được một kịch bản mới. Chị đọc xong liền cảm thấy chính là viết cho em rồi. Chị cũng muốn em xem trước khi quyết định có nhận hay không?”
Hoàng Minh xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay suy nghĩ tầm năm giây cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. “Chị gửi bản thảo vào mail của em trước đi. Em có thời gian sẽ đọc.”
“À, còn một chuyện nữa. Em đừng quên chủ nhật này có lịch chụp hình. Chị sẽ cho người đến rước em nhé.”
Hoàng Minh sực nhớ đến sinh nhật của ba mình nên có chút đắn đo. “Chị giúp em tranh thủ một tý nhé. Vì hôm đó sinh nhật ba em. Em muốn về sớm một chút.”
Chị Quỳnh Mai lập tức đồng ý. “Được chứ. Em đừng lo. Vậy nhé em vào học trước đi. Chị có việc bận rồi.”
Vừa tắt máy Hoàng Minh lập tức thở dài một tiếng. Lúc nãy anh định dời ngày chụp hình lại giống như lần trước anh làm. Nhưng đằng nào chả bị hủy tiệc đâu.
Nếu như mình biết trước chuyện đó sẽ xảy ra. Liệu rằng mình có thể thay đổi nó hay không?.