"Trong Bất Hủ thành còn có sáu vị dũng sĩ, bọn họ không thể nào thất bại toàn bộ. Hơn nữa, bọn họ được lựa chọn từ trận doanh Hồn Hoàng hẳn là
tố chất và thực lực rất mạnh. Thiếu chủ coi như là thành viên dự phòng
mà thôi, âm thầm trợ giúp bọn họ một tay là tốt rồi."
Ly lão nhi mở miệng nói.
"Ngươi... ngươi… ngươi là ai ?"
San tiểu thư bỗng nhiên phát hiện nửa người nửa sủng Ly lão nhi đứng sát
bên cạnh mình, nàng lập tức cả kinh hét lớn, tay chân khua lung tung bò
lùi ra sau.
Sở Mộ trực tiếp ngó lơ nữ nhân phiền chán này, vươn
tay qua vuốt ve bộ lông mềm mượt trên người Thánh sủng Mính Tiên Điểu,
khẽ nói:
"Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng có bị mấy sinh vật đầu lĩnh kia vây công."
"Nghệ !"
Thánh sủng Mính Tiên Điểu gật đầu đáp lại, dùng tinh thần âm nói với Sở Mộ.
Nếu như gặp phải địch nhân quá mạnh thì phát tín hiệu ra, nó sẽ ưu tiên
chạy tới cứu viện.
"Vậy thì tốt rồi, ta bây giờ chỉ có thể triệu hoán một con Hồn sủng."
Sở Mộ gật đầu đồng ý, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
Sở Mộ bây giờ chỉ có thể dựa vào tiểu Chập Long, nhưng mà lực chiến đấu
của tiểu tử này có giới hạn. Lỡ may đụng phải địch nhân quá mạnh hoặc
quá đông, chỉ sợ Sở Mộ không có biện pháp chạy thoát.
"Nghệ !"
Vào lúc này, Thánh sủng Mính Tiên Điểu ngẩng đầu lên, trên người từ từ hiện ra Tiên quang bao phủ thân thể ba người Sở Mộ, San tiểu thư và Ly lão
nhi.
Sở Mộ nghi hoặc khó hiểu, không biết luồng quang mang này có ý nghĩa đặc thù gì.
San tiểu thư cũng tò mò nhìn quanh, vẻ mặt hưng phấn kỳ lạ.
Ly lão nhi vô cùng bình tĩnh chắp tay sau lưng, đợi đến lúc Tiên quang từ từ rút lui mới mở miệng giải thích:
"Tiên quang có tác dụng tiêu trừ năng lực khóa định mục tiêu của Tai Chu Đế
đối với chúng ta, đồng thời gia tăng một chút hủ khí. Dựa vào hiệu quả
này, thiếu chủ có thể thoải mái triệu hoán Hồn sủng khác chiến đấu,
không cần phải băn khoăn bị quần công như trước."
Hai mắt Sở Mộ
sáng rực như sao, trong khoảng thời gian này hắn đúng là chật vật quá
đỗi. Từ đầu tới cuối đều là tiểu Chập Long liều mạng chiến đấu, thể lực
và tinh thần tiêu hao cực nhanh, bây giờ hắn có thể triệu hoán những Hồn sủng khác thì mọi sự dễ giải quyết. Nhất là thực lực tiểu Mạc Tà mạnh
hơn tiểu Chập Long vài phần, tên tiểu tử này lại thông minh cơ trí, kinh nghiệm dồi dào. Hai bên đã đạt tới cảnh giới tâm ý tương thông, cho nên Sở Mộ hoàn toàn yên tâm giao một mặt chiến trường cho nó.
Có thể nói chỉ cần một mình tiểu Mạc Tà xuất hiện đã gia tăng tỷ lệ an toàn của hắn trong Bất Hủ thành lên năm thành rồi.
Tiên quang dần dần tiêu tán, Sở Mộ lập tức triệu hồi tiểu Mạc Tà ra trước mặt mình.
Tiểu Mạc Tà vẫn duy trì trạng thái Sở Liên, thân thể lung linh khả ái nhanh
chóng hiện ra. Sau khi được triệu hoán liền hưng phấn nhảy lên trên bả
vai Sở Mộ, đầu lưỡi trơn bóng không ngừng liếm tới liếm lui.
Tiểu Mạc Tà có kỹ năng Sở Liên nên thường xuyên ra ngoài hóng mát, hơn nữa
những lúc không có chuyện gì tiểu Mạc Tà rất thích nằm ngủ trên bả vai
Sở Mộ. Vì vậy trong lúc vô tình đã dưỡng thành một loại tập quán, hơn
nửa tháng nay không có nó quấn lấy cổ mình, Sở Mộ cũng cảm thấy không
thích ứng.
Dĩ nhiên, ngoại trừ Mạc Tà thì Chiến Dã, Quỷ Khung
Quân Vương, Ma Thụ chiến sĩ và Phược Phong Linh đều có tác dụng chiến
đấu rõ ràng. Hắn hiện tại có thể tùy tâm khống chế đám Hồn sủng xông pha Bất Hủ thành, không đến nổi bó tay bó chân như trước. Trong lòng Sở Mộ
từ từ kiên định trở lại, cho dù gặp phải địch nhân mạnh hơn, Sở Mộ cũng
có thể tìm ra phương pháp ứng phó.
Về phần Bạch Ma Quỷ, Sở Mộ
không có ý định gọi nó ra chiến đấu, bởi vì hắn còn phải dựa vào cái tên ma quỷ này áp trục, xem như là vương bài giữ mạng.
Chiến Dã đã
tiến nhập hàng ngũ chuẩn đế hoàng, dựa vào tốc độ khôi phục và sinh mệnh lực gấp sáu lần, cộng thêm mấy cái kỹ năng biến thái Đoạn Chi Trọng
Sinh, Dũng Triết Chi Tâm cũng dư sức đánh một trận với sơ đẳng đế hoàng. Nếu có đầy đủ thời gian và hoàn cảnh tăng cường thực lực, Chiến Dã bộc
phát toàn lực đoán chừng còn kinh khủng hơn Mạc Tà và tiểu Chập Long.
Thực lực Quỷ Khung Quân Vương đã là chuẩn đế hoàng, Sở Mộ cho nó sử dụng
Nham hệ Hồn Châu cấp hai giúp cho lực phòng ngự tăng cường gấp đôi. Có
lẽ nó đánh không lại Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng, nhưng sơ đẳng đế hoàng
cũng không thể giết nó. Nhất là thời điểm Quỷ Khung Quân Vương thi triển Quân Vương Quỷ Biến phòng ngự tuyệt đối, cho dù Mạc Tà đánh một kích
toàn lực cũng chỉ lưu lại vết thương nho nhỏ mà thôi.
Thế nhưng,
nói đi thì nói lại, Nham hệ Hồn Châu cấp hai giá trị tới 3 vạn linh, Sở
Mộ còn đặc biệt cường hóa thuộc tính cho Quỷ Khung Quân Vương, hiển
nhiên không thể yếu được.
Về phần Phược Phong Linh và Ma Thụ
chiến sĩ sẽ phát huy tác dụng tùy vào hoàn cảnh. Một khi đặt chúng nó
vào đúng trường hợp sẽ thu hoạch kết quả ngoài dự liệu.
Ngoại trừ Dạ và Băng Không Tinh Linh không thể tham chiến, những Hồn sủng khác
vẫn có thể dốc toàn lực ứng phó. Tuy rằng Bất Hủ thành tràn đầy hung
hiểm, nhưng đồng thời cũng là địa phương lịch lãm tuyệt hảo.
Thử
nghĩ xem, lấy thực lực hiện tại của Sở Mộ phải đi tới chỗ nào để gặp
được nhiều Hồn sủng đế hoàng như thế? Vừa thoải mái tàn sát, vừa tăng
cường kinh nghiệm, lại còn có được danh hiệu anh hùng và phần thưởng hậu hĩnh.
Hắn đi đâu để tìm được cơ hội tốt cỡ này chứ?
Bây
giờ mục tiêu trước mắt của hắn là thức tỉnh những đầu Thánh sủng còn
lại, ngoài ra còn phải tùy thời lo lắng thuộc hạ của thiếu nữ phản bội.
Nhưng thực lực đám thuộc hạ của thiếu nữ phản bội hẳn là không quá mạnh mẽ.
Tình huống này cũng giống như Liễu Băng Lam mà thôi, một khi có nhân
loại quá mạnh xuất hiện ở trong Bất Hủ thành, người đó chắc chắn sẽ hấp
dẫn phần lớn hỏa lực về phía mình, mạnh tới đâu cũng chỉ có con đường
chết.
Hồn Điện.
"Nữ Tôn điện hạ, ngài nghỉ ngơi một chút
đi! Thời gian dài như vậy không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng tới thân thể.
Thiên Hạ thành chúng ta chỉ có ngài mới đủ sức chống lại sinh vật cấp
đầu lĩnh, nếu như có tình huống ngoài dự liệu phát sinh, tinh thần không tốt thì..."
Đình trưởng lão lộ vẻ lo lắng, quay sang nói với Liễu Băng Lam.
Sở Mộ thức tỉnh Thánh sủng Mính Tiên Điểu thành công giúp cho các vị Hồn Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nghĩ rằng Mính Tiên Điểu còn phải mất một ít thời gian mới tới được
Trấn Yêu Bi khác, cho nên tất cả mọi người thả lỏng tinh thần, tự mình
nghỉ ngơi trong Hồn Điện.
"Ừ, cho người luân phiên thủ ở chỗ này, nếu có chuyện gì lập tức báo cho ta biết."
Băng Lam nói.
Đình trưởng lão gật đầu, kêu hai thị nữ đi theo Băng Lam trở về phòng nghỉ ngơi.
Băng Lam nằm trên giường của mình ngủ thiếp đi rất nhanh, nàng thật sự quá
mệt mỏi rồi. Đã nhiều như vậy, nàng chưa từng nhắm mắt lại lần nào, bây
giờ hơi an tâm một chút mới có thể ngủ được, tinh thần của nàng còn rất
hỗn loạn, tạm thời chỉ là vì mệt quá mới ngủ mê man như thế.
Trong phòng của nàng có rất nhiều Thụy Miên hương thảo do Hương Vân Vận điều
chế, lúc nào cũng phảng phất mùi hương thoang thoảng có tác dụng buông
lỏng thần kinh, giấc ngủ cũng sâu hơn. Không chỉ ngủ say ít mộng mị, mà
còn gia tăng tốc độ khôi phục tinh lực. Hương thảo cao cấp hơn thậm chí
có hiệu quả tăng cường tốc độ khôi phục hồn lực.
Dưới tình huống
mùi thơm hoa cỏ lượn lờ khắp phòng thế này, Băng Lam từ từ ngủ say,
nhưng lần này nàng thừa nhận áp lực quá lớn. Cộng thêm Sở Mộ còn bị vây
trong Bất Hủ thành, cho nên Hương thảo cũng mất đi phần lớn tác dụng,
dần dần trán nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Băng Lam hô hấp dồn
dập, trong hôn mê nàng cảm giác mình rơi vào Đảo Ảnh Tuyền, từ từ chìm
xuống đáy nước. Sau đó nàng lại thấy mình nổi lên, bỗng nhiên phát hiện
mình cả người ướt sủng xuất hiện ở trong Bất Hủ thành.
Bầu trời bao la u tối, tòa thành hung hiểm tràn đầy hủ khí, khắp nơi là tiếng hung thú gầm rống.
Phong vân biến chuyển, cả màn trời đột ngột trầm xuống khiến cho Băng Lam hô hấp trở nên khó khăn.
Thiên hôn địa ám, thế giới trầm trọng làm cho nàng như muốn ngạt thở.
"Các ngươi, không thể được, không thể đối xử hài tử của ta như vậy."
Nhất thời một thanh âm văng vẳng xuyên thấu màng nhĩ của nàng, toàn thân nàng lập tức lạnh như băng.
"Các ngươi, không thể … đó là hài tử của ta."
Thanh âm thứ hai truyền đến, sắc mặt Băng Lam tái nhợt trong nháy mắt, nàng
bỗng nhiên cảm giác có một đôi tay bóp chặt cổ mình, nàng nghẹn ngào, cả người cứng đờ …
"Lam tỷ tỷ."
"Lam tỷ tỷ… mau tỉnh !"
Quỷ âm lượn lờ bên tai, cùng lúc đó một giọng nói khẩn trương truyền đến giúp cho Băng Lam choàng tỉnh.
Mộng Yểm.
Băng Lam gặp ác mộng.
Cái loại này cho dù biết rõ là mộng cảnh, nhưng không có cách nào thức tỉnh làm cho nàng thấp thỏm lo âu. Đây là ác mộng, một cơn mộng mị mơ hồ
không thể kháng cự, mặc kệ thực lực cường đại tới mức nào cũng vô dụng.
Đáng sợ hơn chính là trong quá trình điên cuồng giãy dụa, cố gắng làm cho
mình thức tỉnh, thời điểm mình mở mắt ra nhìn thấy hình ảnh rất có thể
lại là một cái mộng cảnh khác. Nhưng chính mình vẫn hồn nhiên không
biết.
Hương Vân Vận đứng ở bên giường Băng Lam, vội vàng triệu
hồi ra Hoa hệ Hồn sủng bắt đầu thi triển kỹ năng tinh thần giúp cho Băng Lam giảm bớt căng thẳng thần kinh.
Nhờ có Hương Vân Vận phụ trợ, Liễu Băng Lam dần dần ý thức được mình đang ở trong ác mộng đáng sợ,
nàng từ từ tỉnh táo lại, hô hấp đều đều...
"Lam tỷ tỷ, ngươi có khỏe không?"
Hương Vân Vận thấy Băng Lam rốt cuộc mở mắt liền thở ra một hơi thật dài, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Băng Lam chậm rãi ngồi thẳng lên, dựa lưng vào tường, để cho thị nữ lấy khăn lông đắp lên mặt mình.
"Tại sao?"
Băng Lam đã thanh tỉnh rất nhiều, lúc này mới mở miệng hỏi.
"Hồ nước trong Thánh điện Phược Phong Linh xuất hiện tình trạng rung động, hắn bây giờ đang chiến đấu với Hạ Cung Lãnh Liên."
Hương Vân Vận lập tức hồi đáp.
"Ừ !"
Băng Lam khẽ gật đầu, rửa mặt qua loa rồi lập tức đi tới Đảo Ảnh Tuyền trong Thánh điện Phược Phong Linh.
Trên đường đi, Hương Vân Vận cẩn thận hỏi một câu:
"Lam tỷ tỷ, tác dụng Hương thảo của ta cơ hồ không thể nào phát sinh ác mộng, có phải là ngươi bị gánh nặng tâm lý rất lớn?"
"Chẳng qua là một câu chuyện cũ, không có gì đáng ngại !"
Băng Lam lắc đầu, sau khi thức tỉnh nàng đã dần dần quên lãng cơn ác mộng
kia rồi, chính nàng cũng không muốn nhớ lại chuyện tình đau lòng của
quá khứ.
Hương Vân Vận biết chuyện này không tiện hỏi nhiều, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác:
"À, có tin tức tốt, Ảnh Tuyệt đại nhân đúng lúc có mặt trong Thiên Hạ Cảnh, bây giờ đang nghỉ ngơi tại Yểm Ma cung."
"Ảnh Tuyệt ?"
Băng Lam hơi thất thần, hồi lâu sau mới nói:
"Tên này tính cách âm tình bất định, ngươi nói cho Diệp Đào trưởng lão cẩn thận lưu ý hành vi của Ảnh Tuyệt."
"Hả? Chẳng lẽ Ảnh Tuyệt đại nhân là cái người âm mưu …?"
Hương Vân Vận kêu lên kinh ngạc.
Ảnh Tuyệt chính là một trong Hồn Minh Thập Lục Tuyệt, thân phận và địa vị
có thể nói là ngồi ngang hàng với Liễu Băng Lam. Đồng thời nắm giữ quyền lực rất lớn tại Hồn Minh, thực lực đủ để chống lại nguyên lão Hồn Điện. Người này xuất hiện đúng lúc Thiên Hạ thành thiếu hụt cường giả áp
trục, vốn là cây trụ vững chắc giúp cho mọi người an tâm hơn. Nhưng mà,
tại sao Liễu Băng Lam lại muốn đề phòng hắn?
"Tạm thời không thể
đoán được hắn tới đây làm gì, nhưng người này tính cách quái dị, hành vi tà ác khó đoán. Trước giờ hắn phạm tội cũng đủ để tống giam vào Phong
Ấn tháp mấy trăm năm, xưa nay hắn luôn tuân thủ một đạo lý duy nhất, đó
là ai trả giá cao nhất, hắn sẽ làm việc cho người đó. Lần này hắn xuất
hiện ở Thiên Hạ thành chắc chắn không phải là đơn thuần thủ hộ Thiên Hạ
thành, khả năng mượn gió bẻ măng lớn hơn rất nhiều."
Giọng nói Băng Lam rất lạnh nhạt, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiên định tuyệt đối.
"Đây… còn tưởng rằng tới một nam nhân anh tuấn cường đại, không nghĩ tới lại là một con bạch nhãn lang a...aa…aaa !"
Hương Vân Vận cảm thấy tương đối thất vọng.
Hiện tại đã là thời khắc nguy cơ, tính mạng hàng trăm triệu, hàng tỷ dân cư
trong Thiên Hạ Cảnh nằm trong tay trận doanh Hồn Hoàng. Ba thế lực lớn
nhất định phải đứng chung một chỗ liên thủ chống cự ngoại xâm mới đúng,
cho dù Yểm Ma cung và Hồn Điện thường xuyên mâu thuẫn cũng tạm thời bỏ
qua ân oán.
Dĩ nhiên, chỉ khi nào lâm vào nguy cơ chân chính mới
dẫn ra nhân vật cấp bậc Tôn vị. Chỉ có bọn họ mới có tư cách ra lệnh cho trưởng lão và nguyên lão của Hồn Điện và Yểm Ma cung, đồng thời chính
là nhân vật lĩnh tụ nắm giữ quyền uy có khả năng tụ tập tất cả lực lượng vào chung một chỗ.
Liễu Băng Lam ngược lại có chút bất an khi
biết Ảnh Tuyệt xuất hiện tại Thiên Hạ thành, dù sao người này nổi danh
tính tình cổ quái trong Thập Lục Tuyệt. Hắn là cường giả tại Vạn Tượng
thành, Thiên Hạ thành tồn vong không liên quan đến hắn, lấy tính tính
của hắn tuyệt đối là khoanh tay đứng nhìn, nói không chừng còn âm thầm
chọc một đao sau lưng chiến sĩ.
Ảnh Tuyệt tạm thời không cần quan tâm, Băng Lam trực tiếp đi tới hồ nước trong Phược Phong Điện.
Thời điểm Băng Lam chạy tới đã có ba mươi mấy Hồn Hoàng đứng xem cuộc chiến, từ vẻ mặt của bọn họ cho thấy trận chiến không quá lạc quan.
"Hạ Cung Lãnh Liên, năng lực khống chế Yêu Linh hệ và Đằng hệ Hồn sủng kịch độc đã giết chết không biết bao nhiêu người. Nàng vốn là đối tượng nằm
trong sổ đen truy nã của Hồn Điện chúng ta."
Vũ điện chủ trầm giọng nói.
"Không sớm diệt trừ mối họa này, lại để cho nàng ẩn nấp trong Bất Hủ thành, ai dà !"
Một vị đại cung chủ Hồn sủng cung từng truy sát nữ sát thủ này tức giận nói.
"Nữ nhân này trên mặt không phải có hai cái sẹo độc sao? Tại sao bây giờ
biến mất rồi? Cái loại sẹo độc này trừ phi có Hồn sủng đế hoàng đỉnh
phong loại hình trị liệu cứu chữa, nếu không làm sao giải trừ được?"
Diệp Đào trưởng lão nghi ngờ hỏi.
Trên thế giới này, Hồn Hoàng có được Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong loại hình
trị liệu chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Những Hồn Hoàng này tuyệt đối
không thể nào xuất thủ trị liệu cho Lãnh Liên. Vì thế lúc bọn họ nhìn
thấy vết sẹo trên mặt nàng biến mất cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Chẳng lẽ
trong đám người âm mưu kia tồn tại một vị cường giả khống chế Hồn sủng
đế hoàng đỉnh phong?
"Đoạn Dịch hình như bị thương trên đường tới Trấn Yêu Bi, bây giờ không đánh lại nàng."
Tất cả mọi người lại âm thầm gấp gáp dùm cho Đoạn Dịch.
Thực lực Đoạn Dịch rất mạnh, nhưng mà gặp phải địch nhân đã sớm chuẩn bị
đúng là vẫn còn miễn cưỡng. Song phương giao chiến một lúc lâu đã bắt
đầu rơi vào thế hạ phong.
Băng Lam đứng cạnh hồ nước, ánh mắt tĩnh táo nhìn tới nữ sát thủ Lãnh Liên.
Tựa như nàng nghĩ ra chuyện gì đó, Liễu Băng Lam bỗng nhiên niệm chú ngữ triệu hồi Hồn sủng Tinh Hà.
Một đầu Hồn sủng tỏa ra ánh sao rực rỡ xuất hiện trong Thánh điện, Tinh quang chiếu rọi làm cho hồ nước càng thêm mỹ lệ.
"Nữ Tôn điện hạ, ngài đây là …?"
Đình trưởng lão nhìn sang Liễu Băng Lam lộ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Nàng triệu hoán Hồn sủng vào lúc này để làm gì?
Băng Lam không nói, ra lệnh cho Hồn sủng Tinh Hà trôi nổi ở trên hồ nước, cặp mắt nó ngó chừng Huyết Ẩm Mộng Yêu của Lãnh Liên.
Huyết Ẩm Mộng Yêu có năng lực hạn chế rất mạnh trong chủng tộc Mộng Yêu,
chiến đấu cùng cấp bậc cơ hồ một mình Huyết Ẩm Mộng Yêu dựng thế, lấy
mạng uống máu kẻ thù chỉ trong nháy mắt. Thậm chí rất nhiều địch nhân
còn chưa kịp buông thả một cái kỹ năng đã mất mạng ngay tại đương trường rồi, đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết.
Mà nữ sát
thủ Lãnh Liên khống chế Huyết Ẩm Mộng Yêu càng thêm bá đạo, một mình nó
sinh sôi hạn chế hai con Hồn sủng lực chiến đấu tối cường của Đoạn Dịch. Vì thế Đoạn Dịch chiến đấu vô cùng lúng túng, toàn bộ quá trình đều bị
hạn chế gần như phế bỏ hai con chủ sủng. Những Hồn sủng khác thực lực
không đủ, lại bị khắc chế thuộc tính cho nên Đoạn Dịch đánh trận này uất ức không chịu nổi.
"Tinh Ngân."
Ngay lúc này, Liễu Băng Lam lạnh lùng phát ra chỉ lệnh công kích.
Tinh Quang Hồn sủng nhẹ nhàng vỗ cánh, hai mắt ngưng tụ ra hai đạo Tinh Quang xạ tuyến bắn thẳng vào trong hồ nước.
Đám Hồn Hoàng chung quanh nhìn thấy Băng Lam hành động kỳ lạ đều trợn mắt
nghi hoặc, thời điểm đang định mở miệng hỏi thăm thì bọn họ phát hiện
đầu bên kia Đảo Ảnh Tuyền phản chiếu hai đạo Tinh Quang.
Hai đạo
Tinh Quang này trải qua tính toán cẩn thận, sau khi xuyên qua không gian từ Thánh điện - Đảo Ảnh Tuyền xuất hiện tại Bất Hủ thành - Đảo Ảnh
Tuyền, bắn một đường thẳng tắp tới chỗ Huyết Ẩm Mộng Yêu.
Hai mặt Đảo Ảnh Tuyền cùng lúc lóe sáng tinh quang mỹ lệ, uy lực ẩn chứa trong đó khiến cho cả đám Hồn Hoàng giật mình kinh hãi.
"Phốc !"
Tinh Ngân xỏ xuyên qua phần bụng Huyết Ẩm Mộng Yêu vô cùng chính xác, chỉ
một chiêu lập tức đánh nó trọng thương, trên người hiện ra hai lỗ thủng
thật to, bốc khói đen xì.