Giải quyết xong Lãnh Liên, Sở Mộ lập tức lên đường chạy tới Phược Phong Linh Trấn Yêu Bi.
Mới đi được nửa đường, Sở Mộ đụng phải Đoạn Dịch lo âu bất an, trải qua
song phương biểu lộ thân phận lẫn nhau, Đoạn Dịch mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như bởi vì Thiên Lộ bị trộm không có cách nào thức tỉnh Thánh sủng
Phược Phong Linh, cho dù sống sót đi ra ngoài, cả đời Đoạn Dịch cũng sẽ
không tha thứ cho mình.
Thế là ba người nhập bọn lên đường, Sở Mộ không có để cho Đoạn Dịch và San tiểu thư chờ đợi bên ngoài, mà hắn đề
nghị tất cả mọi người cùng nhau đi tới trước Trấn Yêu Bi.
"Chẳng lẽ ngươi không định đi cùng chúng ta?"
San tiểu thư nghi ngờ hỏi.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng San tiểu thư bắt buộc phải thừa nhận Sở Mộ tĩnh táo và cơ trí, trong nhóm thanh niên đồng lứa có rất ít Hồn
sủng sư làm được như thế. Nếu có hắn trấn thủ thì tỷ lệ thức tỉnh Thánh
sủng sẽ cao hơn rất nhiều.
"Ta bị đám người kia gắn lên một đạo
tinh thần ấn ký, không lâu sau sẽ có người dẫn theo sinh vật đầu lĩnh
giết tới đây Ta lưu lại với các ngươi không có bất cứ ý nghĩa gì, lại
còn mang tới nguy hiểm rất lớn. Bây giờ thừa dịp ta hấp dẫn lực chú ý
của bọn hắn, các ngươi đi trợ giúp những người khác thức tỉnh Thánh
sủng. Như thế chúng ta mới có hi vọng chiến thắng."
Sở Mộ chậm rãi nói.
Đoạn Dịch cũng không nói nhiều, giao Thiên Lộ vào tay Sở Mộ, mở miệng nói:
"Ngươi đã có kinh nghiệm hoàn thành chú ngữ giải khai phong ấn, vậy thì nhiệm
vụ thức tỉnh Thánh sủng Phược Phong Linh giao cho ngươi. Bây giờ chúng
ta đi tới Trấn Yêu Bi kế tiếp."
Đoạn Dịch rất tín nhiệm Sở Mộ, nếu không có người này có lẽ Thiên Lộ cũng không thể trở về nhanh như vậy.
Đoạn Dịch và San tiểu thư dặn dò vài câu, Sở Mộ quyết định lưu lại đối phó
sinh vật đầu lĩnh và hắc thủ phía sau màn. Hai người bọn họ hầu như
không có một chút tác dụng, việc cấp bách nhất lúc này chính là thức
tỉnh những Thánh sủng còn lại.
Trước khi đi, San tiểu thư đi tới gần Sở Mộ, mặt mày nhăn nhó thật lâu mới nói:
"Một mình ngươi phải cẩn thận. Còn nữa, cám ơn ngươi vẫn luôn cứu ta."
"Ừ !"
Sở Mộ khẽ gật đầu, chậm rãi xoay người bước vào hồ nước.
San tiểu thư thấy Sở Mộ lãnh đạm như thế, nhất thời có chút xấu hổ, mắng thầm trong lòng:
"Người ta rất chân thành nói lời từ biệt với ngươi, cho dù ta lớn lên khó coi
cũng không đến nổi bị ngươi bỏ lơ như thế. Thật là đáng ghét !"
Sở Mộ bước vào trong hồ nước, thời điểm thức tỉnh Thánh sủng Mính Tiên
Điểu, Sở Mộ phát giác mình có thể tiến hành câu thông với Thánh sủng cổ
xưa, vì thế sau này chiến đấu cũng dễ dàng khống chế hơn một chút.
Sở Mộ nhắm hai mắt lại bắt đầu niệm chú ngữ.
Y phục trên người hắn không gió mà bay, đám Hồn Hoàng thông qua Đảo Ảnh
Tuyền lại nhìn thấy thân ảnh Sở Mộ một lần nữa, hiện tại là quá trình
thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa - Phược Phong Linh.
Ánh mắt Hương Vân Vận từ đầu tới cuối vẫn luôn ngó chừng Sở Mộ, hai con Thánh sủng cổ xưa đều do Sở Mộ thức tỉnh, nếu như lần này thành công hóa giải nguy cơ, Sở Mộ tuyệt đối là đại công thần. Đến khi đó danh khí của hắn trong trận
doanh Hồn Hoàng sẽ một bước lên mây, trở thành anh hùng trong mắt hàng
vạn hàng triệu người dân Thiên Hạ Cảnh.
Ban đầu Sở Mộ dứt khoát
cự tuyệt Hương Vân Vận hấp dẫn nhưng nàng ngược lại cảm thấy hứng thú
với hắn. Bây giờ Sở Mộ biểu hiện quá mức sáng chói, Hương Vân Vận là nữ
tử thành thục hiển nhiên là gió xuân dào dạt, càng nhìn hắn lại càng ưa
mắt rồi.
Không chỉ có Hương Vân Vận, đám Hồn Hoàng bên kia cũng
vô vàn cảm khái từ tận đáy lòng. Người nam tử này tuổi tác không lớn,
nhưng mà đầu óc linh hoạt, cơ trí dị thường. Đồng thời thực lực cường
đại ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, có thể nói một mình hắn đã làm
biến chuyển hoàn toàn thế cục trong Bất Hủ thành.
"Thánh sủng Phược Phong Linh, nó thức tỉnh rồi !"
Thánh quang nhẹ nhàng phủ xuống, một con Phược Phong Linh hình thể xinh xắn, lanh lợi dần dần xuất hiện ở trong Đảo Ảnh Tuyền.
Lại là một con Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, trong đám Hồn Điện Hồn Hoàng
cũng có vài người thu nhận Phược Phong Linh, nhưng mà so sánh với đầu
Hồn sủng ở trong Thánh quang kia đúng là một trời một vực. Cả đám người
tự giác cúi đầu xấu hổ, đồng thời cũng sinh ra khát vọng mãnh liệt. Bọn
họ hi vọng Phược Phong Linh của mình có thể đạt tới cấp bậc Thánh sủng
Phược Phong Linh.
Thánh sủng Phược Phong Linh chậm rãi phiêu động ở giữa không trung, chung quanh thân thể nó lượn lờ làn gió màu vàng
kim, vì thế từ ngoài nhìn vào sẽ thấy thân thể Thánh sủng Phược Phong
Linh tựa như được đúc từ hoàng kim vậy. Mặc dù thân hình linh lung khả
ái, nhưng khí tức Phong hệ đế hoàng vẫn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Thời điểm Thánh sủng Phược Phong Linh xuất hiện trên mặt hồ, một làm gió vô
hình lấy Sở Mộ làm trung tâm không ngừng mở rộng ra bốn phía, cuối cùng
hoàn bao phủ khu vực mười dặm chung quanh Trấn Yêu Bi.
Phong Hoàn là kỹ năng chủng tộc Phược Phong Linh, Hồn sủng Tần của Sở Mộ cũng có,
đây là kỹ năng thông qua khí lưu dao động cảm giác hết thảy động tĩnh.
Sở Mộ - Tần chỉ có thể nắm giữ trong phạm vi rất nhỏ, hơn nữa cần phải
niệm chú ngữ. Còn Thánh sủng Phược Phong Linh không cần hao phí thời
gian niệm chú ngữ, cứ trực tiếp phất tay là phóng ra Phong Hoàn, thời
thời khắc khắc vẫn luôn duy trì ở trạng thái ổn định.
Kỹ năng này không thể so sánh với năng lực cảm giác của Tai Chu Đế, sinh vật đầu
lĩnh kia có thể thông qua lông tơ nhận ra không gian rung động, cây cỏ
hoa lá chuyển động vô cùng chính xác, thậm chí hơi thở, nhịp tim đập
cũng khó lòng tránh thoát cảm giác của nó. Nhưng Thánh sủng Phược Phong
Linh thi triển kỹ năng này tương đương với tạo thành lĩnh vực, hết thảy
Phong thuộc tính đều do nó toàn quyền định đoạt, công thủ chu toàn.
Thánh sủng Phược Phong Linh đứng trên bả vai Sở Mộ, bởi vì Sở Mộ có Tần làm
trung gian nên câu thông với Thánh sủng Phược Phong Linh dễ dàng hơn một chút.
"Tinh !”
Thánh sủng Phược Phong Linh dùng tinh thần âm bảo Sở Mộ triệu hoán đồng tộc của nó ra ngoài.
Sở Mộ làm theo ý Thánh sủng Phược Phong Linh, lẩm bẩm niệm chú ngữ gọi Tần ra trước mặt mình.
Hiện tại Tần đã đạt tới cấp đế hoàng, nhưng mà đối mặt với Thánh sủng cổ xưa Phược Phong Linh chẳng khác nào hài đồng. Các phương diện thực lực, khí thế đều chênh lệch quá lớn, vì thế Sở Mộ - Phược Phong Linh lộ vẻ bất
an, không biết lão tổ tông gọi nó ra làm gì.
"Tinh tinh !"
Tần lầm bầm mấy câu, không biết lão tổ tông có gì phân phó, dùng thái độ nghi hoặc dò hỏi.
Thánh sủng Phược Phong Linh chậm rãi bay tới gần, nó vươn ra một cái ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán Tần.
Một đạo Thánh quang từ đầu ngón tay Thánh sủng Phược Phong Linh bắt đầu
ngưng tụ, thoáng chốc đã biến thành một đạo cuồng phong cường đại bao
trùm không gian.
"Đây là…? Ý Chí Viễn Cổ ? Thánh sủng đang truyền thừa cho Sở Thần - Phược Phong Linh ý chí chủng tộc cổ xưa."
Đình trưởng lão thất kinh, thân là học giả nghiên cứu tài liệu Thánh sủng
nhiều năm, Đình trưởng lão nằm mơ cũng hi vọng có một ngày nhận được cơ
duyên như vậy. Đây chính là kỹ năng chủng tộc cường đại nhất của Phược
Phong Linh nhất tộc, có người nào không hâm mộ chứ?
Đình trưởng
lão vạn phần kinh ngạc chính là Thánh sủng cổ xưa Phược Phong Linh lại
truyền thừa Ý Chí Viễn Cổ cho một người thanh niên, tiếp nhận truyền
thừa là một đầu Phược Phong Linh chuẩn đế hoàng.
"Ý Chí Viễn Cổ,
có phải là kỹ năng tăng cường năng lực khống chế Phong hệ, đang niệm chú ngữ bị công kích cũng không bị cắt đứt, thân chịu trọng thương vẫn có
thể tiếp tục duy trì chú ngữ? Trời đất, đây chính là kỹ năng tối cường
của Phược Phong Linh nhất tộc."
Vũ điện chủ cũng thốt lên kinh hãi.
Phược Phong thánh vực có rất nhiều Phong hệ Hồn sủng cấp quân chủ, nhưng chỉ
có Phược Phong Linh được Hồn Điện liệt danh vào trong Thất Đồ Thánh
Sủng. Nguyên nhân chủ yếu trong đó là vì kỹ năng Ý Chí Viễn Cổ này, có
thể nói Ý Chí Viễn Cổ là năng lực được tất cả Nguyên Tố giới Hồn sủng
tha thiết ước mơ.
Khả năng khống chế Nguyên Tố thuộc tính tăng
cường gấp bội, đồng nghĩa với kỹ năng gia tăng uy lực gấp bội. Về phần
chú ngữ không bị cắt đứt chỗ tốt đã quá rõ ràng rồi, bất kỳ người nào có được Nguyên Tố giới Hồn sủng đều biết rõ lợi hại trong đó.
Cấp
bậc Hồn sủng có thể thông qua linh vật cường hóa, nhưng mà kỹ năng chủng tộc không thể nào lĩnh ngộ. Huống chi đây là kỹ năng nghịch thiên - Ý
Chí Viễn Cổ.
Lúc này trong lòng tất cả Hồn Hoàng có mặt tại nơi
này bỗng nhiên nhấc lên từng trận sóng to gió lớn, đồng loạt trợn to mắt ra nhìn tiểu tử Sở Thần, không hề che giấu vẻ hâm mộ và một chút ganh
tỵ.
"Tinh !"
Tần thản nhiên đón nhận kỹ năng chủng tộc truyền
thừa lại u u mê mê bay vài vòng chung quanh Sở Mộ, tựa hồ còn không biết lão tổ tông của mình vừa ban cho cái gì.
"Cảm thấy thế nào?"
Bản thân Sở Mộ cũng không biết Thánh sủng Phược Phong Linh đang làm cái gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu.
"Tinh tinh tinh !"
Tần trả lời rất ngây thơ.
"Năng lực nắm giữ Phong hệ mạnh hơn một chút? Ai dà, miễn cưỡng … miễn cưỡng vậy, dù sao vẫn tốt hơn là không có !"
Trên mặt Sở Mộ lộ vẻ thất vọng, thở ra một hơi dài dằng dặc.
Lời nói của Sở Mộ thông qua Đảo Ảnh Tuyền được mấy gã Hồn Hoàng phiên dịch, thời điểm cả đám người biết được Sở Mộ dùng từ ‘miễn cưỡng’ để hình
dung kỹ năng Ý Chí Viễn Cổ lập tức uất nghẹn một bụng, người nào người
nấy cực kỳ buồn bực, khí huyết công tâm.
Tiểu tử này cũng quá tham
lam đi? Trên thế giới này có bao nhiêu Nguyên Tố giới Hồn sủng nắm giữ
năng lực Ý Chí Viễn Cổ chứ? Chỉ cần Hồn sủng có kỹ năng này, cho dù
thiên phú thấp cũng có người nguyện ý dùng giá tiền gấp chục lần thu
mua.
"Ta mà gặp được sẽ tự tay bóp chết tiểu tử này, cái gì gọi là ‘vẫn tốt hơn không có’ chứ ?"
Phó môn chủ Nguyên Tố môn - Tiết Thanh nghiến răng nghiến lợi, mở miệng mắng lớn.
Tiết Thanh nói ra câu này lập tức nhận được hàng loạt cái gật đầu đồng thuận của đám Hồn Hoàng.
Quả thật dùng từ ‘miễn cưỡng’ để hình dung truyền thừa ‘Ý Chí Viễn Cổ’ đúng là khinh nhờn thần linh mà, đồng thời cũng là vũ nhục cả đám bọn họ.
Phải biết rằng, trong trận doanh Hồn Hoàng có rất nhiều người hao hết
tâm tư, đổ ra cả đống gia sản chỉ vì hi vọng Nguyên Tố Hồn sủng của mình lĩnh ngộ ra kỹ năng này.