Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà!

Chương 19: Chương 19: Chương 16: bày hàng thu hút khách gặp lại ' người quen '.




Hôm sau, vì số lượng khách đột ngột giảm hơn phân nữa nên đám người phụ bếp và bếp chính khá rảnh rỗi. Cả bọn ngồi trên bộ ghế đá duy nhất trong sân. Dương Khả Lạc ngồi ngẫm nghĩ, A Kiệt thở dài.

- Chỉ tại cái xác chết kia mà khách sạn không một bóng người.

- Ta khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt như thế này, thật sự không muốn bỏ nha.

Một người khác chen vào. Vương Bản lườm hai người.

- Ăn nói linh tinh, ai nói với ngươi khách sạn đóng cửa hả, chủ nhân của chúng ta chính là Bạch thiếu gia - Bạch Kiến Vân đấy. Các ngươi không thử nghĩ xem, cả nước có ai dám mang họ Bạch.

Cả đám nghe Vương Bản nói vậy thì đều giật mình lẫn kính sợ. Ở Bạch Lâm quốc này, người dám mang họ Bạch chỉ có hoàng gia, nói vậy thì Bạch thiếu gia cũng là người hoàng tộc.

- Vương Bản ca, nói như huynh thì tại sao Bạch thiếu gia không ở trong hoàng cung cao sang hưởng thụ mà phải mở khách sạn?

Một tên béo thắc mắc hỏi. Vương Bản nói.

- Chuyện của hoàng gia, ta làm sao biết, dù sao ta chỉ muốn nhắc các ngươi, chừng nào còn Bạch thiếu gia chống lưng thì chẳng cần lo khách sạn bị gì cả đâu -...

- Có rồi.

Dương Khả Lạc bất ngờ đứng bật dậy khiến Vương Bản giật mình ngã luôn xuống đất, nàng ngồi xổm xuống cạnh Y nói.

- Vương ca, ta có cách thu hút khách trở lại như ban đầu rồi. Chỉ là hơi tốn kém chút, huynh muốn thử không?

Vương Bản từ dưới đất bò dậy hỏi.

- Muội lại nghĩ ra món gì thế?

Dương Khả Lạc bảo mọi người ghé tai lại, không biết nàng nói gì mà cả đám nghe xong thì mỗi người chạy một hướng. Một lát sau, trước cửa ra vào khách sạn nam hải có người bày ba bốn cái bàn, một cái lò, một nồi nước dùng. Còn trên bàn đặt một cái thớt gỗ, Vương Bản đang ra sức nhào nặn bột, và lăn bột. Kế bên có một chồng bát đũa, hai ba người đang làm cái gì đó giống như há cảo.

Tuy nói rất ích khách vào khách sạn Nam Hải nhưng không có nghĩ là không có người đi đường.

Từ lúc đám người Vương Bản bày hàng là đã có một đám đông đứng lại xem. Dương Khả Lạc tay cầm cái muỗng lớn thong thả từ cửa đi ra, miệng hô lớn.

- Quý vị, hôm nay khách sạn chúng tôi khai trương một món ăn mới, đảm bảo sẽ khiến cho các vị ăn một lần vẫn muốn ăn nữa, vì hôm nay khai trương nên bổn tiệm sẽ tặng kèm một dĩa há cảo đặt biệt. Nhanh chân kẻo hết phần.

Vừa nói, nàng vừa múc canh lên rồi lại đổ xuống để hương thơm bay xa hơn.

Quả nhiên, hương thơm vừa xộc lên đã khiến không ít người bước chân vào khách sạn. Khi gắp miếng đầu tiên mọi người trầm trồ không thôi, không phải là trước giờ chưa từng ăn qua món mì nước này nhưng đây lại là lần đầu tiên bọn họ ăn ngon như vậy.

- Ngon lắm, cho tôi thêm một tô nữa.

- Tôi nữa, tôi nữa.

- Tôi.

Vương Bản với Dương Khả Lạc nhìn nhau cười, cả đám hoan hô, đúng như Dương Khả Lạc nói, khách đã kéo tới đông đủ, thậm chí còn đông hơn xưa chỉ với một món ăn.

- Chưa phải lúc mừng đâu, lo làm việc đi.

Nhị Nương không biết từ đâu đi ra, khóe môi cười cười nói. Cả đám nhìn thấy nàng vội vàng làm việc. Dương Khả Lạc cũng cầm muỗng múc canh, đang định múc thì mắt thấy một tiểu hài tử ăn mặc rách nát nhìn vào bát mì nóng hôi hổi trên tay A Kiệt. A Kiệt thấy vậy định đi ra đuổi đi thì Dương Khả Lạc ngăn lại.

Nàng múc một bát nhỏ đem ra cho tiểu hài tử, nàng ngồi xổm nhìn nó.

- Ngươi đói à?

Nó gật đầu.

- Muốn ăn không?

Nó lại gật đầu sau lại lắc đầu, nói.

- Ta không có tiền.

- Không sao, cái này miễn phí, ngươi có thể ăn.

- Thật không?

Nó hướng đôi mắt ngây thơ nhìn nàng. Dương Khả Lạc gật đầu đưa bát mì cho nó khiến nó vui vẻ nhận lấy, chạy tới một góc ngồi ăn làm nàng không khỏi nhớ tới quãng thời gian bị bỏ rơi kia. Tưởng chừng như nước mắt sắp rơi thì một giọng nói đanh thép vang lên sau lưng.

- Ai dô, ngươi cho bản thân ngươi là ai, chỉ là một tên sai vặt mà dám lấy đồ trong tiệm cho người ta. Lại còn là một tên mày bẩn thỉu.

Dương Khả Lạc lấy tay dụi mắt rồi quay người lại, trừng trừng nhìn người vừa nói. Mà nàng vừa nhìn thấy người kia lại khinh thường nói.

- Ta là sai vặt thì sao, cũng không phải là nô lệ của ngươi, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi của ngày hôm qua thật đáng thương nhưng của ngày hôm nay thật xấu xí.

- Câm mồm, ngươi dám vô lễ với thất công chúa, không sợ ta chém đầu ngươi sao?

Bạch Phi nghe ra lời châm chọc trong lời nói của Dương Khả Lạc đối với thất muội thì liền biết lời kể của muội ấy tối hôm qua là sai sự thật nhưng cũng không vì thế mà Y cho phép nàng ta khinh bạc muội muội nhà mình. Thế nhưng Bạch Phi lại không biết một điều, người như Dương Khả Lạc đã từng chết một lần, nàng không sợ bất cứ thứ gì, kể cả chết.

- Vậy thì chém đi, để cho cả thiên hạ biết ngươi cậy quyền cậy thế ức hiếp dân lành.

- Ngươi, ngươi...

Bạch Phi cứng họng, liên tục chỉ tay về phía Dương Khả Lạc mà chẳng biết nói gì. Nàng mặc kệ đám người này quay đầu lại với tiểu hài tử kia, vừa lúc nó vừa ăn xong.

- Lần sau nếu ngươi muốn ăn thì tới hậu viện tìm ta nhé.

Dương Khả Lạc xoa xoa đầu nó, nó gật đầu rồi chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.