Chắc chắn là mê mang rồi, nếu như nói tiếp thì lúc đầu nhìn thấy Hoàng hậu Lương quốc Pháp Hy Nhĩ cũng rất ngạc nhiên. Xinh đẹp bậc này có thật ư? Khi đó may mắn hắn không phải muội muội, Pháp Đồ Na cũng xinh đẹp nhưng so với hoàng hậu Lương Quốc thì vẫn kém xa. Nàng ta còn khá có cá tính, nếu đã cứng đầu thì không ai khuyên được, kiểu này sau khi vào hậu cung của hoàng đế Lương Quốc không phải là sẽ ăn thiệt thòi sao?
Nếu là Pháp Đồ Na, gặp được Hoàng hậu chắc chắc sẽ khó chịu.
Dù sao nàng đã quen với việc người khác không bằng mình, bất thình lình lại có một người xinh đẹp như vậy tới thì sao mà chịu nổi?
Pháp Hi Nhĩ lại bình tĩnh.
Không những bình tĩnh mà còn nghĩ tới cái khác. Bởi vì Pháp Hi Nhĩ trời sinh đã là người đẹp, nhìn quen chính mình trong gương thành ra hắn cũng không quá yêu thích vẻ bề ngoài. Sau khi thấy hoàng hậu Lương Quốc vô cùng xinh đẹp, hắn hơi thưởng thức, thưởng thức thì người cũng tỉnh táo lại, cảm thấy chuyện này có vẻ khó giải quyết.
Lúc trước đã nghe nói về vẻ đẹp của vị Hoàng hậu này, cũng nghe nói nàng có rất nhiều kỹ năng. Ngược lại Pháp Hi Nhĩ là một người theo chủ nghĩa kinh nghiệm lệch lạc. Hắn luôn cho rằng hai thứ này không thể cùng tồn tại, ít nhất thì hai thứ này không thể cùng lúc đều đứng đầu.
Nếu như người có năng lực lớn như vậy, danh tiếng lan truyền như vậy thì có thể xuất phát từ sự kính trọng của mọi người hoặc từ sợ hãi mà lấy lòng.
Một Hoàng hậu có dung mạo hàng đầu so sánh với một Hoàng hậu lớn lên xinh đẹp.
Hiển nhiên là Hoàng hậu phía sau dễ dàng chiếm được lợi thế hơn.
Nếu nàng thật sự là đại mỹ nhân, không chỉ nhìn quen vẻ đẹp, hơn nữa còn quen được theo đuổi thì sẽ khó tấn công hơn.
Nếu muốn lừa người về nước Udo, nhất định phải thu phục nàng. Gặp nàng xong mới biết việc này khó vô cùng.
Nếu đã lựa chọn con đường này thì khó cũng phải làm. Dù sao đã thu xếp ổn thỏa ở hoàng cung Lương Quốc rồi, chỉ cần giữ được thân phận, những chuyện khác từ từ làm cũng được. Thời gian còn nhiều, không phải vội.
Kế hoạch của Pháp Hy Nhĩ rất tốt, hắn cảm thấy Hoàng hậu này nói chuyện khá hợp, trái tim nâng lên vừa mới hạ xuống một ít đã bị hỏi tới tài nghệ.
Nhảy thì không biết nhảy, ca hát cũng không được, chơi nhạc cụ cái này không phải là món sở trường của Udo quốc sao.
Hắn còn có thể nói cái gì?
Không bằng múa đao đi.
Nếu như sớm biết kết quả của việc để lộ ra bản lĩnh này là trở thành công cụ cắt dưa và máy giải thạch của Trường Hi Cung, hắn thà bị người ta coi như phế vật, đáng tiếc là đã muộn.
Có được đôi mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện rất tốt, muốn giải thạch, hắn chưa từng làm, cũng không biết bắt đầu làm từ đâu.
Phùng Niệm cũng biết mỹ nữ này, dù sao đao pháp của nàng ta rất có lực. Trước kia dù sao cũng là quý tộc, Udo quốc lại không có hầm phỉ thúy, nàng không hiểu rõ chắc chắn sẽ cảm thấy hơi khó giải quyết. Vì thế Phùng Niệm nói cho nàng giải thạch rất đơn giản. Thấy rõ phỉ thúy bên trong như thế nào thì lấy gọt vỏ bên ngoài giống như dưa mật, da dày có thể dùng cách đập rơi hoặc nạo rơi ra. Da mỏng thì xoa xoa, lau rồi đưa ra cho bọn Cát Tường rửa sạch bằng nước sạch là được rồi.
"Nào ngươi thử đi, ta nghĩ điều kiện của ngươi rất phù hợp làm cái này. Làm xong ta sẽ chọn một khối ngọc tốt cho người làm một bộ trang sức cho ngươi. Ngươi nghe lời bổn cung sẽ không thiệt đâu."
Pháp Hi Nhĩ không biết hắn lấy trang sức châu báu có tác dụng gì, nhưng vẫn phải nghe lời của Hoàng hậu Lương quốc. Vừa nãy hắn đã ngồi xuống rồi, Phùng Niệm đứng một bên, lúc này Pháp Hi Nhĩ hơi ngẩng đầu dùng ánh mắt phức tạp kiểu "ta uất ức nhưng vì ngươi ta nhịn" nhìn Phùng Niệm. Xong xuôi xong thì cúi đầu thử dùng pháp thuật vừa mới tới tay.
Mắt nhìn xuyên tường này thật lợi hại.
Có thể thấy rõ đồ bên dưới lớp đá, màu sắc, hình dạng, khoảng cách mặt ngoài của ngọc thạch sâu bao nhiêu hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Biết được những điều này, cho dù lúc trước chưa từng giải thạch, muốn bắt đầu cũng không phải là khó.
Pháp Hi Nhĩ vừa đập vừa lau, hì hà hì hục làm. Phùng Niệm trông coi nhìn một lát, thấy hắn sử dụng công cụ thuận tay, tính toán nặng nhẹ thỏa đáng, hiệu suất cũng cao, trong lòng cực kỳ hài lòng.
Cống phẩm mỹ nhân của nước Udo cũng được phết.
Người không những xinh đẹp còn nghe lời, hơn nữa còn thông minh nhanh nhẹn. Đổi thành người khác bị bắt làm chuyện lặt vặt này ngay tại chỗ có khi đã nổi bão rồi, chỉ cần người nổi bão thì tính tình nóng như chó cắn, Phùng Niệm lập tức sẽ tiễn nàng ta đi, tiễn không đi cũng phải trả lại cho Bùi Càn.
Kết quả là mỹ nữ này rất đặc biệt. Lúc này cọ da thạch cũng không phàn nàn, xuyên thấu qua khăn che mặt có thể mở hồ nhìn thấy nàng mím môi không quá vui vẻ. Mặc dù không vui nhưng người không có nhàn rỗi.
"Thế thì nàng cứ làm đi, mệt thì nghỉ một lát, không vội giải hết cái này."
Phùng Niệm nói xong thì trở về phòng, Pháp Hy Nhĩ quay đầu nhìn người phụ nữ có vẻ xinh đẹp thiện lương thực ra lạnh khốc lại vô tình một cái, oán thầm trong lòng rồi tiếp tục đi giải thạch.
Trong tay cọ một cái, trong lòng niệm một câu.
Vô lương tâm.
Nữ nhân vô lương tâm.
Để một đại mỹ nhân như hoa như ngọc làm việc này sao nàng ta không thấy xấu hổ vậy?
Ờ, tất nhiên là nàng không biết xấu hổ rồi, không những mặt dày còn định bắt người cứ làm cái này.
May mà muội muội không tới, làm sao nàng ta chịu được việc này?
Mặc dù không ngừng oán giận trong lòng, nhưng là người, thực ra trong lòng đang hoảng hốt. Lúc trước ở Udo quốc, Pháp Hi Nhĩ là nhi tử của thân vương, cho dù không phải là người đầu tiên thuận lợi kế vị thì địa vẫn cao quý. Hắn có dáng dấp đẹp trai, nhìn có vẻ gầy nhưng thật ra rất có năng lực. Ở vương thành được rất nhiều người hâm mộ.
Lúc ấy Pháp Hi Nhĩ không đặc biệt quan tâm ai cả, trái lại bây giờ lại dốc sức cho một nữ nhân không quan tâm vẻ đẹp của hắn, nàng vừa tới đã bắt hắn làm cu li rồi.
Trong lòng Pháp Hi Nhĩ xoay chuyển ầm ầm rồi, trên mặt lại không lộ ra dấu vết gì. Lúc này thái giám cung nữ đang nhàn rỗi không có việc gì làm lặng lẽ đi tới xem, xem hắn không bao lâu đã mài xong một khối, một người có hai thái giám còn nhiều.
Có cung nữ nhỏ giọng nói thầm: "Nữ nhân này không giống như ta nghĩ. Ta còn tưởng nàng ta sẽ ồn ào một trận với nương nương sau đó chạy đi cáo trạng với Hoàng thượng, kết quả lại nghe lời như vậy?"
"Nghe nói người ta là quý nữ của Udo quốc, bảo bổ dưa thì bổ dưa, bảo giải thạch thì giải thạch."
"Qúy nữ ư? Thủ pháp của nàng ta có chỗ nào giống quý nữ?"
"Không chỉ thủ pháp mà tay cũng không giống."
Đôi tay này thon dài trắng nõn, nhưng như thế nào không nữ tính.
Có gan lớn một tí, hỏi hắn nương nương đã dùng phép thuật gì? Phép thuật đâu? Sao lại không dùng?
Bởi vì Lương quốc mạnh mẽ, rất nhiều quý tộc Udo sẽ học ngôn ngữ của Lương quốc, Pháp Hi Nhĩ đã học tiếng Lương quốc từ nhỏ, trừ