Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 145: Chương 145




Trong bữa tối, Thánh Thượng vội vàng lật xem tông cuốn do Hàn thái thú đưa lên. Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiết Viễn đang xấu hổ hệt như một tiểu cô nương in hằn dấu tay, nhận lấy chén đũa từ trong tay thái giám, gạt chiếc muỗng xanh qua bát sứ, thổi đi hơi nóng bốc lên, khom người đút Thánh Thượng dùng cơm.

Hắn mặc một bộ y phục màu đen, bên hông có treo một cây quạt vàng nạm ngọc, dáng người cao gầy, giày ôm sát chân, khi không nói lời nào trông có vẻ áp bức. Nhưng ở trước mặt Thánh Thượng, khóe môi Tiết Viễn cong lên, sát khí âm trầm tiêu tan, chỉ còn lại vẻ phong thần tuấn lãng.

Cố Nguyên Bạch bất tri bất giác để hắn đút nửa chén cơm, từng ngụm từng ngụm đưa muỗng xanh vào miệng, yết hầu Tiết Viễn khẽ giật giật, thừa dịp Thánh Thượng xoay người không chú ý, liền đút muỗng xanh vào miệng nếm thử vài miếng.

“Uống chén canh đi.” Cố Nguyên Bạch nhai nhai: “Có hơi khát.”

Tiết Viễn cẩn thận đặt cái muỗng xuống, rồi vội cầm một chén cháo sứ trắng lên.

Điền Phúc Sinh ở lại trong cung, người đi theo hầu hạ bên cạnh Thánh Thượng là đồ đệ của Điền Phúc Sinh.

Tiểu thái giám muốn nói lại thôi, nhìn Tiết Viễn cất đồ Thánh Thượng từng dùng vào trong ngực: “Trương đại nhân, Tiết đại nhân làm như vậy, người thật sự không nói gì sao?”

Mày kiếm của thị vệ trưởng chợt nhíu: “Tào công công không thích Tiết đại nhân sao?”

Tiểu thái giám dùng cả đầu cả tay lắc lắc.

Sắc mặt thị vệ trưởng hơi thả lỏng, lời nói thấm thía: “Tiết đại nhân vì bảo vệ an nguy cho Thánh Thượng, mà ngay cả mạng sống của mình cũng không thèm để ý. Tiết đại nhân như thế cũng chỉ là kính ngưỡng Thánh Thượng mà thôi, nếu Thánh Thượng đã không nói gì, vậy từ nay về sau Tào công công cũng đừng nhắc lại những lời như thế nữa, tránh cho Tiết đại nhân đau lòng.”

Tiểu thái giám lo sợ không yên: “Tiểu nhân hiểu rồi.”

*

Sau khi ăn xong, Cố Nguyên Bạch bị Tiết Viễn túm ra ngoài đi dạo.

Tiết Viễn đi được nửa đường, đột nhiên sắc mặt vặn vẹo trong chớp mắt, Cố Nguyên Bạch hỏi: “Sao vậy?”

“Miệng vết thương ngứa.” Tiết Viễn cứng người bất động.

Cố Nguyên Bạch tùy ý nói: “Ngứa thì gãi chút đi.”

Vết thương ở sau lưng, tư thế gãi rất khó coi. Tiết Viễn bị cảm giác ngứa ngáy tra tấn đến khó chịu, lui ra phía sau một bước che kín hai mắt Thánh Thượng, nhân cơ hội gãi một chút.

Cố Nguyên Bạch nắm lấy cổ tay của hắn.

Hiện tại bàn tay này trắng nõn như ngọc, đẹp tựa một miếng ngọc không tì vết. Khớp xương như châu, da thịt tinh tế. Nhưng Tiết Viễn đã từng thấy qua bộ dạng khác của đôi tay này, dính đầy bùn đất, xen lẫn máu tươi của Tiết Viễn mà vỗ vỗ mặt hắn.

Nôn nóng, run rẩy, Cố Nguyên Bạch khóc.

Không dám tin tưởng.

Nước mắt y rõ ràng là nước, nhưng lại khiến lòng Tiết Viễn nổi lên một ngọn lửa nóng bỏng. Lúc trước Tiết Viễn vẫn luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của y, thế nhưng đến khi thật sự nhìn thấy rồi, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ lại nữa.

Hắn nhìn chằm chằm đôi tay kia một hồi, những vết thương nhỏ bên trên đã sớm khỏi hẳn không còn nhìn thấy. Thế nhưng không thấy, không có nghĩa là chưa từng bị thương.

Tiết Viễn trái lại ôm lấy eo Cố Nguyên Bạch, cái đầu cao dựa vào hõm vai Cố Nguyên Bạch, rầu rĩ nói: “Cố Liễm.”

Làm nũng.

Sao lại dính người như thế chứ.

Cố Nguyên Bạch ho nhẹ một tiếng, vừa định nói chuyện, Tiết Viễn lại bị dọa sợ, nắm chặt hai tay nhìn chằm chằm vào y: “Ho khan?”

“...... Không sao.” Cổ họng Cố Nguyên Bạch lại ngứa, chậm rì rì nói: “Ta chỉ hắng giọng mà thôi.”

Tiết Viễn thả lỏng ra, chỉ cảm thấy sau lưng càng ngứa ngáy hơn, hắn nắm lấy đôi tay Cố Nguyên Bạch không buông: “Ngươi gãi cho ta được không?”

Lời nói trong miệng mềm mại như nước, nhưng động tác lại cứng rắn không buông.

“Bạch gia.” Tiết Viễn hôn hôn liếm liếm lên cổ y: “Lưng ngứa.”

Cố Nguyên Bạch không dao động, mãi đến khi cổ sắp bị Tiết Viễn liếm đến đầy nước miếng, y mới không chịu được nổi da gà: “Buông tay, xoay người sang chỗ khác.”

Tiết Viễn vui tươi hớn hở đang muốn xoay người đi, tầm mắt lại liếc thấy một góc y phục giấu sau núi giả. Khuôn mặt anh tuấn bất phàm của hắn bỗng lệ khí lan tràn: “Thánh Thượng, thần phải đi xử lý đám chuột nhắt một chút.” Nói rồi bước nhanh về phía trước bắt lấy người nấp sau núi giả.

Người nấp phía sau là gã sai vặt, vừa thấy Tiết Viễn tới gần thì ánh mắt né tránh, vẻ mặt hoảng loạn. Tiết Viễn bóp cổ hắn, nặng nề đến kinh người: “Ngươi đang nhìn cái gì.”

Gã sai vặt bẻ cổ tay hắn, vẫn còn muốn ngụy biện. “Ta vừa khéo đi qua mà thôi, nào dám nhìn cái gì! Khách quý đừng oan uổng người ta!”

Tiết Viễn buông cổ hắn ra, gã sai vặt chưa kịp cảm thấy may mắn, Tiết Viễn đã túm lấy tóc hắn, hung hăng đập đầu hắn lên núi giả.

Máu từ thái dương của gã sai vặt chảy xuống, mặt Tiết Viễn không chút biểu cảm hỏi lại một lần nữa: “Ai phái ngươi tới.”

Lúc này gã sai vặt mới bắt đầu hoảng sợ, cả người run rẩy đáp: “Là Trân phu nhân trong phủ.”

“Trân phu nhân?” Tiết Viễn lạnh lẽo hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”

Hàm răng gã sai vặt run rẩy va cành cạch: “Tiểu nhân, tiểu nhân......”

Tiết Viễn như đang suy nghĩ cái gì đó, tự lẩm bẩm: “Ngươi nhìn thấy tất cả rồi.”

Lời nói của gã sai vặt nghẹn lại trong cổ họng.

Thanh chủy thủ trong tay xoay xoay vài vòng, cắm vào lại rút ra, gã sai vặt không còn chút hơi thở mà té nhào xuống đất. Tầm mắt Tiết Viễn thoáng nhìn qua tiểu hoàng đế đang tới gần, ngồi xổm xuống lau máu trên chủy thủ và tay lên người gã sai vặt, cười đi ra ngoài: “Thánh Thượng.”

Hai mắt Cố Nguyên Bạch hướng về phía núi giả: “Kẻ nào?”

Tiết Viễn ôm vai y trở về, cúi người nói: “Một gã sai vặt, hẳn là do Trân phu nhân trong phủ phái tới.”

Cố Nguyên Bạch nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Vậy gã sai vặt đâu?”

“Thần phát hiện kịp thời, gã sai vặt chưa nhìn thấy cái gì hết.” Tiết Viễn mềm nhẹ chuyển qua mặt Thánh Thượng, cúi người dùng đầu mình cọ cọ lên khuôn mặt Thánh Thượng: “Gã sai vặt kia bị thần dọa sợ tới mức đái ra quần, bẩn lắm, Thánh Thượng đừng xem.”

Cố Nguyên Bạch cười nhạo một tiếng, liếc xéo hắn một cái: “Ngươi dọa người ta sợ tới mức đái ra quần?”

Tiết Viễn nghiêm túc gật đầu.

Cố Nguyên Bạch vui vẻ, cong môi nở nụ cười.

*

Sau đó, Hàn thái thú biết được chuyện này.

Trân phu nhân là nhị phu nhân trong phủ Hàn thái thú, gã sai vặt của nàng qua đó chỉ vì muốn nhanh chân hơn thái thú phu nhân một chút, xem khách quý Đại Hằng có thiếu thốn cái gì không, muốn bày ra bộ dạng săn sóc hiền huệ của mình. Hành động này thật sự khiến Hàn thái thú xấu hổ vô cùng, hắn tự mình đến bái phỏng Cố Nguyên Bạch, hành lễ tạ tội, sau đó nói rõ sẽ trừng trị Trân phu nhân, mong bệ hạ chớ trách.

Cố Nguyên Bạch tha thứ cho hắn.

Đêm đó, gã sai vặt phạm lỗi được phát hiện tự sát ở đầu hồ, Trân phu nhân đi đến bên hồ, nhìn góc hồ dính đầy máu tanh, khuôn mặt mơ hồ của gã sai vặt vẫn có thể nhận ra được, nàng che miệng, trong lòng buồn nôn ghê tởm không thôi.

Hàn thái thú giận mắng nàng thật lâu: “Chết rồi cũng tốt, ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Gây ra tội lớn như vậy, ngươi muốn toàn bộ phủ thái thú chôn cùng với ngươi sao?”

Trân phu nhân nức nở không ngừng, trong xương cốt thấm lạnh lẽo, càng nghĩ càng kỳ quái.

Gã sai vặt kia rất tham sống sợ chết, sao có thể tự sát chứ?

*

Chỗ ở của Thánh Thượng vẫn một mảnh bình yên

Tiết Viễn sớm đã tắm rửa sạch sẽ, không mặc gì cả mà nằm trên giường Thánh Thượng, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, hai tai cũng đỏ bừng theo. Lúc này không chỉ vết thương sau lưng ngứa, mà toàn thân cũng bị suy nghĩ quấy phá ngứa ngáy không thôi.

Khoảng thời gian mới bị thương, Tiết Viễn nằm yên trên giường không thể nhúc nhích được. Là Thánh Thượng đích thân nhúng ướt khăn, rồi luồn vào bên trong y phục lau người cho hắn.

Lúc đó rất đau, nhưng cũng ngọt ngào hệt như được uống mật.

Thánh Thượng tắm gội về, nhìn thấy cảnh tượng trên long sàng, hô hấp nghẹn lại: “Tiết Cửu Dao.” Có chút ngập ngừng: “Bộ dạng này của ngươi là đang tính làm cái gì vậy?”

Tiết Viễn nhíu mày, so với Cố Nguyên Bạch còn kinh ngạc hơn: “Chẳng phải Thánh Thượng nói buổi tối sẽ chơi với ta sao?”

Cố Nguyên Bạch: “À.”

Y giơ tay chọc chọc Tiết Viễn, cười đẩy ra: “Trẫm nói chơi đùa, nhưng không phải là chơi như ngươi nghĩ.”

Tiết Viễn không dám tin mà nhìn Cố Nguyên Bạch, sau một hồi lâu, hắn ngồi dậy, chăn mỏng trên người trượt xuống eo bụng săn chắc, thở dài nặng nề: 'Vậy Thánh Thượng muốn chơi cái gì?”

Biểu cảm của hắn tràn ngập mất mát.

Cố Nguyên Bạch đến bàn ngồi xuống, lấy một tờ giấy Tuyên Thành ra. Tiết Viễn lặng yên không một tiếng động đi theo, Cố Nguyên Bạch chấm bút vào nghiên mực: “Bây giờ Tây Hạ đã bị ta công chiếm không ít thành trì, nhưng vẫn có một số nơi dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự. Công thành không dễ, thường phải tốn một khoảng thời gian dài, một tòa thành, rất có khả năng sẽ kéo đổ hậu phương chiến tuyến. Nếu không phải bất đắc dĩ, ta thật sự không muốn công thành.”

Tiết Viễn hít sâu một hơi, biết đây chính là chơi đùa mà Cố Nguyên Bạch nói: “Ta đi mặc đồ đã.”

Một lát sau, hai người ngồi cùng nhau, cẩn thẩn tóm lược tình huống Tây Hạ hiện tại.

Mãi đến khi ánh trăng lên cao, mới đặt bút xuống nghỉ ngơi.

*

Công thành là phụ, công tâm là chính. Nếu người trong thành trì quyết tâm tử thủ, vậy đại quân công thành thật sự không phải là biện pháp tốt.

Trong phủ Hưng Khánh ở vương thành Tây Hạ, chiếm hữu cùng khát vọng đối với quyền lực của tiểu vương phu nhân càng thêm điên cuồng. Trước khi chết nàng điên cuồng như vậy, vừa hay chính là khe hở để Cố Nguyên Bạch xâm nhập vào thành trì Tây Hạ.

Đinh Yển dẫn theo người của Giám Sát Xứ lần lượt đến các tòa thành trì của Tây Hạ đã bị Đại Hằng chiếm đóng, từng tòa đều có dấu chân của người Đại Hằng, ruộng đất cũng được phân chia cho bá tánh.

Những tòa thành bị đánh chiếm hoàn toàn an an ổn ổn, không phải trải qua chiến hỏa phân tranh, dưới sự bảo vệ của binh lính Đại Hằng, các bá tánh vẫn bận rộn chuyện đồng áng như bình thường. Cuộc sống bình yên rất có lực hấp dẫn đối với bá tánh, rất nhiều bá tánh bỏ trốn đến các thành trì phía sau. Theo thời gian dần trôi, đám người ăn chơi đàng điếm bên trong vương thành, rốt cuộc cũng cảm thấy kinh sợ.

Tây Hạ chỉ là một nước nhỏ, đặt trong lãnh thổ Đại Hằng cùng lắm cũng chỉ bằng hai châu mà thôi, bây giờ năm châu đã bị chiếm hết ba châu, còn đánh cái gì nữa?

Thời điểm ve kêu chim hót, là lúc Cố Nguyên Bạch tự tay viết một phong thư chiêu hàng, phái người đưa đến phủ Hưng Khánh.

Tiểu vương phu nhân nhận được phong thư này, lập tức gọi người tâm phúc đến đọc, hàm ý bên trong đại khái là: “Chỉ lần ngươi chủ động đầu hàng nhận thua, trẫm sẽ phong đương kim hoàng đế Tây Hạ thành Hạ quốc công, thưởng ba ngàn thạch lương thực, ba thưởng muôn vàn. Tại kinh thành Đại Hằng, ban cho Hạ quốc công một tòa trạch viện, cho phép mẹ con vào ở, bảo đảm vinh hoa phú quý, cơm no áo ấm.”

Chỉ cần nhận thua, tuy không có Tây Hạ, nhưng lại có thể trở thành Hạ quốc công của Đại Hằng, ở dưới mí mắt hoàng đế Đại Hằng sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, vô ưu vô lo.

Tiểu vương phu nhân bỗng chốc đứng lên, bước qua đoạt lấy phong thư trong tay tâm phúc, đọc đi đọc lại vài lần, xác định đây đúng là một phong thư chiêu hàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn nhóm tâm phúc, sắc mặt mỗi người khác nhau, “Phu nhân, cái này......”

“Lý Ngang Dịch cũng đã chết rồi.” Tiểu vương phu nhân hiếm khi bình tâm khí hòa: “Chư vị, con ta còn nhỏ, ta chỉ có thể thay nó chấp chính. Thế nhưng hôm nay chiến loạn nổi lên bốn phía, Tây Hạ đã từng phái bốn mươi vạn đại binh, toàn bộ đều bại dưới tay tướng lĩnh phản loạn hoặc thiết kỵ của quân địch. Quân Đại Hằng không chỉ muốn chèn ép vương thành ta, mà còn thật sự muốn diệt nướcTây Hạ. Đại Hằng to lớn như thế, hệt như một con quái vật khổng lổ, hai mẹ con chúng ta làm sao có thể chống lại được?”

Có người khuyên nhủ: “Phu nhân, nếu ngươi chấp nhận phong thư này, vậy ngươi sẽ thành tội nhân bị lưu trong sử sách mất.”

Tiểu vương phu nhân giận dữ nói: “Nực cười! Vậy chẳng lẽ hai mẹ con chúng ta phải chôn thây trong tay địch, mới có thể khiến người trong thiên hạ hài lòng?! Bọn họ nghĩ thế nào, chẳng liên quan gì đến một nữ tử tay yếu chân mềm như ta cả, bọn họ không thể cho Hạ quốc công ta ngày lành, hoàng đế Đại Hằng có thể!”

Cuộc tranh luận càng lúc càng lớn, tâm phúc Đổng Chí Nghiêm đột nhiên nói: “Thanh muối của Tây Hạ không thể buôn bán ở Đại Hằng được nữa.”

Ngày xưa hai nước giao chiến, Tây Hạ vẫn luôn tránh những nơi buôn bán thanh muối cho Đại Hằng, Đại Hằng cũng chưa từng cấm thương nhân muối ra vào Tây Hạ.

Ngoại trừ tiểu vương phu nhân, những người còn lại đều tái mặt vì kinh ngạc, đồng loạt ghé mắt về phía hắn.

Sắc mặt Đổng Chí Nghiêm tiều tụy: “Nếu là ngày trước Tây Hạ khai chiến với Đại Hằng, thương nhân buôn bán thanh muối sẽ đứng về phía chúng ta, thế nhưng cho đến ngày hôm nay, số tiểu thương Đại Hằng mua thanh muối của chúng ta càng ngày càng ít, nếu cứ tiếp tục như vậy tiền ăn uống của vương thành sẽ không còn nữa.”

Tiểu vương phu nhân cười lạnh một tiếng, tay cầm giấy viết thư run run: “Toàn bộ tiền tài trong quốc khố đều đã đổ vào quân đội hết rồi. Còn tư khố của Lý Ngang Dịch? Ai biết nó ở đâu chứ! Nếu các ngươi không muốn đầu hàng, vậy hãy lấy tiền của mình ra, lấy gạo lấy thóc ra, ai lấy ra nhiều nhất, chúng ta sẽ nghe theo người đó!”

Không ai lên tiếng, cung điện nhất thời lặng im.

Tiểu vương phu nhân cẩn thận gấp thư chiêu hàng lại, nói: “Hoàng đế Đại Hằng chỉ cho phủ Hưng Khánh nửa tháng để suy nghĩ.”

Đến lúc đó, đi đầu hàng chịu tiếng xấu muôn đời để được hưởng phúc, hay là chống cự đến chết?

Trong lòng tiểu vương phu nhân đã sớm có quyết định, nàng tin trong lòng những người này cũng sẽ có quyết định nhanh thôi.

*

Cố Nguyên Bạch ngự giá thân chinh đến bây giờ, mùa đông đảo mắt một cái đã chuyển sang mùa hè.

Mỗi lần chính vụ từ kinh thành chuyển tới, tất nhiên không thể thiếu thư từ của Cố Nhiên.

Cố Nhiên còn nhỏ, tay viết chữ không đủ lực, lộ ra vài phần mềm mại. Nhưng theo thời gian dần trôi, chữ viết của nó tiến bộ rất rõ rệt, chứng tỏ nó chưa từng lười biếng bỏ bê việc luyện chữ một ngày nào.

Trong phong thư mới nhất, Cố Nhiên cẩn thận hỏi: “Khi nào phụ hoàng trở về?”

Cố Nguyên Bạch đọc thư, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Cố Nhiên. Y cũng có chút nhớ hoàng thành, nhớ bá tánh, nhớ những người quen trong kinh.

Một bàn tay duỗi ta, trấn an xoa xoa sống lưng y.

“Thêm một tháng nữa, trẫm phải trở về thôi.” Cố Nguyên Bạch nhẹ giọng nói: “Thời gian trẫm thân chinh lâu quá rồi, không thể kéo dài nữa.”

Khổng Dịch Lâm đang vùi đầu viết chước văn ngẩng mặt lên, đáy mắt đen láy: “Thánh Thượng, người cứ yên tâm trở về đi. Đây giờ Tây Hạ đã bị thu vào trong túi, còn việc chỉnh đốn sau đó và phân chia đất đai, chúng thần sẽ dựa theo kế hoạch mà làm, người cứ yên tâm.”

“Hết thảy càng nhanh càng tốt.” Cố Nguyên Bạch nói: “Bên trong Tây Hạ có không ít nhân tài, phần lớn đều thành thạo nghiên cứu học thức của Đại Hằng. Đợi đến khoa cử năm sau, trẫm muốn nhìn thấy trong đó có bóng dáng người Tây Hạ.”

Khổng Dịch Lâm cùng chư vị văn thần trầm giọng đáp vâng.

Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, từ sau bàn đứng dậy, đến khi sắp ra khỏi cửa, một vị quan viên của Chính Sự Đường phía sau đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kịp thời đứng dậy hỏi: “Thánh Thượng, sau khi thu phục được Tây Hạ rồi, không biết tên mới của Tây Hạ là gì?”

Cố Nguyên Bạch dừng một chút, đón ánh nắng mặt trời chói chang, chậm rãi nói: “Tây Hạ có năm châu, một châu nhập vào Thiểm Tây, hai châu châu khác sáp nhập lại gọi là Cam Túc. Hai châu còn lại, sửa Tây thành Ninh, lấy Hạ với ý nghĩa là bình an, gọi là Ninh Hạ đi.”

“Ninh Hạ.” Nhóm thần tử lẩm bẩm: “Tên hay.”

Cố Nguyên Bạch cười cười, đối với mặt trời mới mọc thở hắt ra một hơi, nhanh chân bước ra ngoài.

Cảnh Bình năm thứ mười hai, triều Đại Hằng diệt Tây Hạ, thiết lập phủ Ninh Hạ, lấy chữ Hạ với ý nghĩa là bình an, Ninh Hạ cũng từ đó mà ra.

Giữa tháng tám, Hằng Cao Tông Cố Liễm về kinh, bá tánh hò reo khắp các con phố, những nơi đi qua vạn dân hân hoan nhảy múa, thiên hạ cùng vui.

Đến tận lúc này, kế hoạch mở rộng lãnh thổ Đại Hằng, mới tạm thời dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.