line323
Lam Lệ nhìn sắc trời, “Đã đến giờ Mùi, nên bắt đầu trận thuật rồi.” Nàng sửa sang dung nhan, thấp giọng lẩm bẩm niệm chú văn. (Giờ Mùi: từ 13h01 đến 15h)
“Trận thuật?”
Lúc Ôn Húc đang cảm thấy khó hiểu, ký hiệu và văn tự khắc trên thạch trụ lập tức nghe theo chú văn khu sử mà phát ra tử quang, tia sáng cũng không loá mắt, Ôn Húc xem trong mắt lại nhìn thấy mà giật mình.
Người nữ nhân này muốn bắt đầu ép khô hắn? Hắn cũng không thể bó tay chịu chết hả, nhưng nên làm sao đây? Hôm nay Ôn Húc mới sâu sắc thấy rõ bản thân học nghệ không tinh là thật, yêu thuật hắn đều không học hết, chớ nói chi là phá trận thuật, trước mắt chỉ là một con sơn dương đợi bị làm thịt, Ôn Húc bị phát hiện này đả kích, bản thân cư nhiên nửa điểm đánh trả hoặc năng lực đào thoát cũng không có, thực sự quá vô dụng.
Hắn quá trẻ tuổi, khuyết thiếu rèn luyện, đem cái gì cũng làm thành đương nhiên, luôn luôn tùy hứng càn quấy, tiểu vô lại thích đùa giỡn, ỷ vào Lưu Thương đối với hắn thương yêu cưng chìu đòi hỏi Lưu Thương làm chuyện yêu mà y không muốn làm, thế mà Lưu Thương thật sẵn lòng phối hợp hắn, chính mình thay đổi nghênh hợp yêu cầu của hắn.
Lân nhi yêu dấu vì hắn làm nhiều như vậy, hắn ngoại trừ gây phiền toái cho y đã làm cái gì?
Ôn Húc càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng cảm giác mình giống như một hài tử chưa trưởng thành, Lưu Thương đối với hắn vô hạn bao dung chỉ làm cho hắn xấu hổ hết sức.
Phải lớn lên nhanh một chút, lúc nào cũng phải tự mình học thoát đi khốn cảnh, không thể lại dựa vào việc người khác tới cứu hắn, Ôn Húc trong đầu nghĩ như thế, sinh ra một cổ dũng khí liều lĩnh và xung động.
Hắn từng mộng tưởng qua trở thành đỉnh thiên lập địa, nam tử hán có khả năng bảo hộ người yêu không phải sao? Hiện tại chính là lúc hắn bù đắp sai lầm, thời cơ chứng minh bản thân, không thể không hết sức thử một lần!
Ôn Húc đem toàn bộ yêu thuật hắn có thể nghĩ tới thi triển, những thứ đã học qua rồi, còn đang học hoặc là nghe nói qua nhưng chưa bắt đầu toàn bộ sử xuất ra, lung tung triển khai công kích đánh tới, chỉ hy vọng trong đó có một loại có thể giúp hắn phá giam cầm tế đàn.
Đối với nàng cách thức mèo mù chuột chết này, Lam Lệ cười nhạt.
“Trận thuật của ta cũng không có dễ dàng phá giải như thế.”
Nhưng Ôn Húc vẫn không buông tha, hắn có thể cảm giác được lực lượng đang từng giọt từng giọt trôi mất, bị bốn khỏa thạch anh trên đỉnh thạch trụ hút đi, phảng phất cơ thể dường như phá một cái động lớn, năng lượng tiềm tàng trong cơ thể ngay cả chính hắn cũng không biết đang bằng tốc độ kinh người rời đi, mà yêu thuật hắn toàn bộ thi xuất hệt như muối ăn rải vào trong canh nóng, ngoài bị tế đàn chuyển hóa thành nguồn năng lượng truyền tống cung cấp nước tinh khiết ngoài ra một chút tác dụng cũng không có.
Trên đời này không có trận thuật nào không thể phá giải, Ôn Húc thập phần khẳng định bản thân nghe qua những lời này, nhưng vấn đề là phải như thế nào phá giải? Nếu như hắn có học qua phá trận thuật thì tốt rồi, Ôn Húc thất vọng mà nghĩ, nếu như hắn có thể tích cực nghiêm túc hoàn thành tiến độ học yêu thuật, Lưu Thương có thể sớm đã bắt đầu dạy hắn trận thuật rồi.
Phải thua ở chỗ này thật là oan na! (Không gì oan hết a~….lười biếng qá mà!!!!)
Tiểu hồ cả ngày đều tâm thần không yên, đồ ăn sáng ăn không vô, ngọ thiện cũng không ăn được bao nhiêu, con cái Ôn gia không khỏi khẩn trương, mẫu thân bảo bối đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Ôn Văn trái lại già dặn hơn, tiểu hồ lần trước trà không nhớ cơm không nghĩ là chuyện hai mươi năm trước, khi đó Ôn Nhã tung tích không rõ sống chết chưa biết, tiểu hồ lo lắng mất đi tin tức nhi tử, đến nỗi ăn chẳng được nuốt không xong, có lẽ ngày hôm nay cũng là tình huống giống nhau, nhưng mà, bảy hài tử đều ở bên cạnh hắn na…
Không, Ôn Văn bỗng nhiên nghĩ đến, hài tử tiểu hồ còn có một cái ở đại tuyết lĩnh xa xôi, trực giác phán đoán tiểu hồ luôn luôn hết sức chính xác, Ôn Húc nhất định là đã xảy ra chuyện.
Ôn Văn tìm tới hai đứa con trai hắn có thể dựa vào nhất, đối với bọn họ nói: “Tiểu Nhã ở lại giữ nhà, nhất thiết phải trong chừng đệ muội ngươi, chớ để cho bọn họ vụng trộm theo tới, Tiểu Úc theo ta cùng tiểu gia hoả đi tới đại tuyết lĩnh tìm hiểu đến cùng là có chuyện gì.”
Không có việc gì đến đại tuyết lĩnh làm gì chứ? Ôn Úc thông minh không cần nhiều thời gian liền cùng Ôn Văn nghĩ đến một việc giống nhau, cũng bắt đầu lo lắng an nguy Ôn Húc.
Tuy rằng hắn cùng cái tên kia không thân, nhưng dù sao bọn họ có huyết thống giống nhau và tai hồ ly, Ôn Húc lại không làm cho người khác chán ghét còn là một phần tử Ôn gia, tiểu đệ gặp nạn, đại ca hiển nhiên phải đứng ra.
Ngay sau đó một nhóm ba người dưới sự hướng dẫn Ôn Văn, thi triển thuấn di đi tới đại tuyết lĩnh, sau khi vào thôn lại phát hiện, không chỉ Ôn Húc không ở trong thôn, Lưu Thương cũng không ở.
“Thật không khéo a, tộc trưởng vừa ly khai đại tuyết lĩnh, Vương thượng ngài đã tới rồi.” Ngoài ý muốn tiếp đãi hắn là khuôn mặt thôn nhân đầy mờ mịt, “Vương thượng ngài sẽ đợi tộc trưởng trở về sao?”
Ôn Văn cau mày hỏi: “Ngươi có biết Lưu Thương đi nơi nào?”
Thôn nhân lại lắc đầu, “Tiểu Húc sáng sớm hôm nay xuất môn đến bây giờ đều chưa có trở về, tộc trưởng đi tìm y, cụ thể thời điểm trở về, hoặc là đến nơi nào tìm chúng ta đều không rõ ràng lắm.”
Tiểu hồ u sầu đầy mặt rũ đầu, “Nhưng mà ̣Tiểu Tĩnh rất lo lắng….”
———