line323
“Nguyên lai ngươi đã sớm nhìn ra ta có huyết thống Thần Tộc.” Lam Lệ còn cho là mình thành công lừa gạt hắn chứ, “Ta trà trộn vào thới giới loài người nhiều năm, trên người sớm đã mất mùi vị người Thần Tộc, ngươi sao nhìn ra được?”
“Là ánh mắt của ngươi.” Lưu Thương nói: “Hướng ngươi mua khoai lang ngươi xem là lần đầu chúng ta gặp nhau, thế nhưng khi nhìn đến ta thì ánh mắt qua quít bình thường, ngân phát ngân mâu cũng không phải là tùy ý có thể thấy được, ngươi cũng không giống như những người khác kinh ngạc hiếu kỳ, giống như tư không kiến quán, ngược lại đối Ôn Húc bên cạnh ta hai mắt nhìn nhiều hơn, khi đó ta liền đối với ngươi nổi lên ngờ vực.”
“Chỉ bởi vì ánh mắt? Tộc trưởng quả nhiên tâm tế như phát, song việc đã đến nước này, dù cho ngươi giết ta cũng cứu không được Ôn Húc, đó là một trận thuật không thể nghịch.”
Lam Lệ trong lòng đã có dự tính, Lưu Thương ngoảnh mặt làm thinh đi tới tế đàn quan sát thạch trụ cùng thạch anh, ngón tay khẽ chạm lên bức tường ẩn hình, lại toát ra một trận hoa lửa khiến hắn cấp tốc rút tay về như có điều suy nghĩ.
Bất khả nghịch….
Ý thức Ôn Húc từ từ chìm vào bóng tối, cố gắng mở mắt, trong khoảng thời gian ngắn cho là ảnh ảo xuất hiện trước mắt.
“Lân Nhi?”
Cách một khoảng cách, Lưu Thương đối với hắn cười, ôn nhu nhàn nhạt cười, bóng dáng thanh linh xuất trần khiến tinh thần Ôn Húc trở nên rung động, suy nghĩ vừa thanh tỉnh vài phần, vừa kinh vừa hỉ.
“Ngươi thật sự tới tìm ta…”
“Húc Nhi, ngươi tỉ mỉ nghe ta nói.” Lưu Thương hướng hắn hô: “Ta bây giờ muốn phá trận, ngươi phải chuẩn bị cho tốt tiếp nhận năng lượng đảo lưu trở về bên trong cơ thể ngươi, khả năng chấn động chắc là không nhỏ, nghìn vạn lần bảo vệ tâm mạch, đừng để cho khí huyết đi mất, hiểu chưa?”
“Biết, đã biết rồi.”
Ôn Húc ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại, cố gắng bảo trì ý thức minh mẫn, loại bỏ tạp niệm, điều hòa hơi thở, thử vận chuyển yêu lực cùng chân khí sót lại trong cơ thể không nhiều lắm, chuẩn bị vẹn toàn trước khi phá trận.
“Ngươi muốn phá trận?” Lam Lệ không khỏi kinh ngạc nghi ngờ, “Coi như ngươi có đạo hạnh Cửu Vĩ Hồ nghìn năm, muốn phá trận cũng không phải bằng vào sức mạnh thì có thể làm được, đây là một trận thức được thiết lập chuyên hấp thu năng lượng, cũng không phải yêu lực có thể tuỳ tiện phá hoại.”
Lưu Thương nghiên cứu ký hiệu phát sáng trên thạch trụ và văn tự, nói ra thanh âm lạnh như băng.
“Vô luận trận thức Yêu Tộc hoặc Thần Tộc đều có chung một điểm, phương pháp phá trận tự nhiên giống nhau, ngươi tài sơ học thiển, không biết được phương pháp phá giải là đương nhiên, chỉ cần trận thuật nào đó vận hành mô thức, thì có phương pháp phá trận.”
“Ngươi….” Lam Lệ giận nghiến răng, cũng không nói thể nói lời phản bác, nàng quả thật đạo hạnh thấp, so ra kém Lưu Thương có kinh nghiệm nghìn năm, nếu như Lưu Thương quả thật nhìn ra phương pháp phá giải trận thức, nàng liền quyết định không thể để cho hắn được như ý.
Lam Lệ rút ra trường kiếm bên hông, lệ nhan lộ rõ âm ngoan, “Ta tuyệt không để ngươi như nguyện.”
Nói xong giơ kiếm hướng Lưu Thương tấn công, chiêu thức ngoan lệ, Lưu Thương lại một chút cũng không nhìn ở trong mắt, đơn giản né tránh, ngân kiếm trong tay Lam Lệ ngay cả góc áo đối phương cũng đụng không tới, mỗi một chiêu đều chỉ chém tới không khí.
“Ngươi quá nóng nảy.”
Lưu Thương lạnh nhạt nói ra thiếu sót của nàng: “Dùng sức quá mạnh, động tác vô dụng quá nhiều, hơn nữa vô pháp đoán trước hành động kế tiếp của ta, thực lực của ngươi ngay cả phó tướng cũng không bằng, nếu nói ngươi là một trong năm thuộc cấp thống lĩnh Thần Tộc, sợ là không ai tin.”
Lưu Thương lần nữa đâm giữa chỗ đau của nàng, nàng được chọn trở thành một thống lĩnh thuộc cấp Ám Bộ, chẳng qua là bởi vì ám thuật so với người được chọn tinh vi hơn mà thôi, không chỉ là những tướng lĩnh khác xem thường nàng, ngay cả tình địch cũng không đem nàng để vào mắt, Lam Lệ dưới cơn giận dữ, hướng Lưu Thương sử xuất ám thuật độc môn.
“Ám sĩ.”
Đó kì thật là một danh phù một cái bóng người mờ nhạt, không có thực thể, bất kỳ vũ khí nào đều có thể xuyên qua thân thể của bọn họ, không có cách gì đối với nó tạo thành thương tổn chân thật, mà lưỡi kiếm trong tay chúng nó nhưng lại có uy lực đủ để nứt đá, có một số lượng binh lính nhiều như tiểu đội vậy, Lưu Thương nhưng chỉ là khẽ nhíu mày.
“Chỉ được chút tài mọn.”
Hắn liên tục lui về phía sau một khoảng cách an toàn, đồng thời hội tụ lực ở lòng bàn tay.
“Vô thượng cực quang!”
Thái dương gần ngay trước mắt tựa như đơn giản, nhưng ánh sáng lóa mắt dù cho nhắm hai mắt lại khó mà chống lại, khiến người không cách nào nhìn thẳng ánh sáng đó thật giống như có thể nhìn thấu mọi thứ, khiến cho cặp mắt bỏng rát, Lam Lệ không thể không quay lưng lại, cái bóng binh sĩ còn không có thương tổn được địch nhân một sợi tóc cứ thế mà bốc hơi.
Đợi ánh sáng từ từ thối lui, Lam Lệ xoay người lại, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt thành quyền, đè nén nghiến răng.
“Ngươi hiểu quang thuật?”
Lưu Thương bao giờ cũng khiến nàng ngoài ý muốn, người nam nhân này rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh mà nàng không biết?
“Quang thuật Yêu Tộc cùng Ám thuật thất truyền đã lâu, hậu bối không biết không có nghĩa là ta cũng sẽ không.”
Gương mặt của Lưu Thương dật linh anh tuấn dính vào sát khí, giọng nói âm trầm: “Đến lượt ta ra chiêu.”
line323