Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 41: Chương 41




line323

Lam Lệ sắc mặt tái nhợt, lòng sinh hoảng loạn.

Nếu như ngay cả ám thuật đối Lưu Thương cũng vô dụng, nàng như thế nào còn có thể tự vệ?

Nhưng mà Lưu Thương cuối cùng vẫn không có cơ hội ra chiêu, địch nhân tự phía sau tới gần ép buộc hắn xoay người triển khai một đạo nhỏ kết giới phòng ngự, kịp thời ngăn trở lợi kiếm huy về phía hắn.

“Phản ứng rất nhanh a, tộc trưởng.” Thần Chu trên mặt mang nụ cười tự tin, “Chỉ có điều lần kế sẽ không có nhiều may mắn như vậy, kiếm của ngươi đâu? Không mang ra? Thật đáng tiếc na….”

Vừa nói hết, trên cổ lập tức nhiều hơn một thanh bảo kiếm lóe lên ngân quang, nụ cười Thần Chu cũng cứng lại.

Ôn Úc ghé vào lỗ tai hắn thanh âm giễu cợt vang lên: “Có từng nghe qua bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau chưa?”

“Những lời này phải là ta nói.” Từ phía sau Ôn Úc, Sóc Phương nắm đại đao xuất hiện, “Ngươi là hồ ly tinh Ôn gia đi? Tên kêu là gì nhỉ? Chiến tranh Hai mươi năm trước chưa thấy qua ngươi.”

Trả lời hắn cũng không phải Ôn Úc, mà là Ôn Văn đột nhiên xuất hiện phía sau Lam Lệ, đem nàng dọa sợ đến hoa dung thất sắc.

“Hắn tên Ôn Úc, là con trai lớn của ta.”

“Không nghĩ tới ngay cả Hồ Vương cũng tới.” Quân Hân tự phía sau Sóc Phương đi ra trong mắt lóe lên quang mang bất minh, “Bốn chọi ba, có trò hay để xem.”

Môi Ôn Văn vẽ ra nụ cười, “Ngươi xác định chỉ bằng bốn người các ngươi muốn cùng ba con Cửu Vĩ Yêu Hồ đối đầu?”

Quân Hân cũng không sợ uy hiếp của hắn, “Trong tay chúng ta có người.”

“Vậy thì như thế nào? Cứu hắn không là trách nhiệm của ta.” Ôn Úc lãnh khốc mà nói: “Cha, ta một người liền có thể đối phó hai người.” Nói rồi kiếm phong hướng cổ Thần Chu đưa tới gần nửa tấc.

“Vì đạt được Thần Chi thư, chúng ta có thể hi sinh bất luận kẻ nào, nhưng các ngươi có thể hi sinh hắn sao?” Quân Hân chỉ vào Ôn Húc trên tế đàn, lộ ra nụ cười giảo hoạt nói: “Các ngươi kéo dài cũng không được bao nhiêu thời gian, cứu hắn cũng đã muộn.”

Lưu Thương hai tay xuôi ở bên người xiết chặt, nghiêng người nhìn về phía Ôn Văn, “Ôn huynh…”

“Ngươi đi đi, nơi này giao cho chúng ta.”

Lưu Thương đối với hắn lộ ra ánh mắt cảm kích, cũng không quay đầu lại mà hướng tế đàn chạy như bay.

“Không thể để cho hắn phá trận.” Quân Hân trầm thanh: “Động thủ!”

Sóc Phương huy vũ đại đao trong tay triển khai công kích, mục tiêu dĩ nhiên là Ôn Úc đưa lưng về phía hắn, thế tiến công ác liệt không chút lưu tình ép Ôn Úc không thể không giơ kiếm ngăn cản, Thần Chu thừa cơ thoát khỏi Ôn Úc chạy tới tế đàn, nhưng Ôn Úc há có thể dễ dàng để hắn được như ý, vốn là đối Sóc Phương hư hoảng mấy chiêu, hắn lại thừa dịp Sóc Phương không ngăn cản phòng ngự mà thoát khỏi, trong chớp mắt hướng Thần Chu đuổi theo, truy đuổi đồng thời thầm vận yêu lực, triệu hoán một đạo sét chuẩn xác đánh vào phía trước chỗ Thần Chu nửa thước, đem mặt đất bổ ra một đạo vết cháy.

Thần Chu kịp lúc thu lại cước bộ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nguy hiểm thật, đi lên trước hai bước nữa sẽ bị sét đánh, hắn đã đánh giá thấp con Hồ yêu tuổi còn trẻ kia.

Ôn Úc thừa cơ thi triển khinh công nhảy tới trước mặt Thần Chu ngăn trở đường đi của hắn, lạnh giọng: “Xem ngươi còn muốn chạy đi đâu.” Nói xong lập tức giơ kiếm hướng Thần Chu, khiến Thần Chu không thể không huy kiếm phản kích, hai người rơi vào dây dưa chém giết.

Bọn họ vốn là không dự định tiêu phí thời gian và sức lực cùng Hồ tộc đánh nhau, chỉ cần kéo dài thời gian chờ trận thuật hoạt động hoàn thành liền thu lại bốn miếng thạch anh rồi rút lui là được, nhưng hôm nay Lưu Thương tựa hồ thật có biện pháp phá trận, Sóc Phương cũng không kịp giúp Thần Chu rơi vào khổ chiến, mà là lựa chọn chạy đến tế đàn ngăn cản Lưu Thương phá trận, Ôn Văn lại ngăn ở phía trước.

“Có bản lĩnh trước qua cửa của ta rồi hãy nói.”

Ôn Văn lượng kiếm, Sóc Phương đành phải cầm đao ứng chiến, năm đó phế bỏ một cánh tay trái của Ôn Văn, Quân Hân và Thần Chu hai người liên thủ cũng còn miễn cưỡng mới có thể chống chọi, hôm nay tay trái Ôn Văn đã khôi phục, sức mạnh dĩ vãng càng lớn, Sóc Phương không thể nào là đối thủ của hắn, mà Ôn Văn chỉ cần tìm tới một mình Sóc Phương đấu, Quân Hân liền không cách nào bỏ mặc làm ngơ.

Đây là kế sách của Ôn Văn, dưới tình huống hai địch bốn, bởi hắn đi đối phó hai gã tướng lĩnh Thần tộc phần thắng lớn nhất, chỉ cần Sóc Phương gặp nguy hiểm, Quân Hân sẽ rất khó chuyên tâm đi chú ý tình hình khác.

Từ lúc hai mươi năm trước, Ôn Văn liền nhìn ra nhược điểm của Quân Hân, bây giờ được dịp sử dụng.

Quân Hân huy hoả kiếm giúp Sóc Phương chặn không ít công kích, đó là một loại kiếm có hình dạng lưỡi kiếm to trải dài như lửa (???), hình dáng thích hợp chiến sĩ sử dụng, nhưng, hậu quả chú trọng sức mạnh, tốc độ tất nhiên bị hi sinh.

Sóc Phương vô cùng buồn bực, “Ngươi đừng chỉ lo giúp ta, phải lấy đại cục làm trọng a.”

“Ta hiểu rõ ta đang làm gì.” Quân Hân bướng bỉnh mà nói: “Lam Lệ sẽ ngăn cản hắn.”

“Ta đối với nữ nhân kia không có lòng tin!”

Lam Lệ đối với bọn họ mà nói nguyên bổn chính là quân cờ có cũng được không có cũng được, bọn họ để cho nàng từ một người không ai chú ý, phụ trách chuyện tiếp tế nhỏ bé, vượt cấp thăng tiến trở thành Ám lĩnh thuộc cấp, bất quá là muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc người có huyết thống giống như nàng đối với nhiệm vụ đoạt lại Thần Chi thư là có chút trợ giúp.

Sự thật chứng minh bọn họ dự tính, Lam Lệ tự cho là có thể giấu diếm được những tướng lĩnh khác, bằng sức một mình cướp đoạt Thần Chi thư độc chiếm công trạng, lại không biết nàng sớm đã bị theo dõi, nàng cho tới bây giờ biểu hiện coi như làm người ta hài lòng, nhưng thời khắc mấu chốt kế tiếp nếu như hỏng việc, trước khi địch nhân giết chết nàng, Quân Hân sẽ động thủ giết nàng trước.

line323

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau: thành ngữ này chỉ sự châm chọc đối với những người chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt, tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đấy giếng, hám lợi mất khôn, không để ý tới hậu hoạ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.