Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 42: Chương 42




line323

Lam Lệ nào biết tư tâm của đồng bạn, nàng một lòng thầm nghĩ chứng minh giá trị của mình, liền liều mệnh mà đuổi theo Lưu Thương, đem hết sở học cả đời ngăn cản y tới gần tế đàn.

“Ngươi còn không chịu chết tâm?”

Phía sau Lưu Thương hiện lên hai ba đạo kiếm, mi tâm hơi nhíu, không chút rườm rà mà vung tay lên, đầu tiên là một thủ đao đánh trúng cổ tay tuyết trắng, đánh rụng trường kiếm trong tay nữ nhân, lại thuận thế một chưởng đánh trúng ngực, Lam Lệ kêu đau rồi ngã lại phía sau, chật vật bất kham ngã trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Lưu Thương hạ thủ không nhẹ, theo sắc mặt của nàng có thể nhìn ra bị nội thương không nhỏ, một chốc hẳn là không bò dậy nổi, sẽ không tái cản trở, vốn nên chấm dứt tính mạng nhưng Lưu Thương gác lại, vội vội vàng vàng chạy tới tế đàn, thấy Ôn Húc vẫn còn cứng rắn chống đỡ, liền nhanh chóng hội tụ yêu lực.

Phá trận thuật thi triển một ngày, làm hắn hao tổn đi tám phần mười yêu lực, trước kia lúc học được thuật này, trăm triệu không nghĩ tới sẽ có một ngày sử dụng tới, phương pháp phá trận thông thường, ngoại trừ lấy máu yêu phá trận, làm hỏng trận nhãn, lấy phương pháp ngũ hành tương khắc hoặc lấy trận phá trận, đem toàn bộ phương pháp có thể nghĩ tới đều không thích hợp, vậy liền chỉ còn biện pháp kế tiếp.

Lưu Thương hội tụ ít nhất tám phần mười yêu lực, thi triển sức mạnh yêu thuật cường đại.

“Đảo chuyển càn khôn!”

———

“Sư phụ bỏ lại Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh rất sinh khí…..” Tiểu hồ một bên nước mũi một bên nước mắt, thương tâm thút thít, còn tiện thể từ ***g hấp trước mặt nắm lên một cái bánh bao nhét vào trong miệng, cắn một ngụm lớn tựa như trút căm phẫn, đối với hành vi Ôn Văn thừa dịp hắn ngủ vụng trộm ra ngoài tương đối tức giận thương tâm.

Ngày hôm qua tiểu hồ đợi thẳng đến nửa đêm,sau khi Ôn Úc mới trở về thể lực chống đỡ hết nổi liền vù vù ngủ, hắn biết được tất cả đều là từ trong miệng các thôn dân, Ôn Úc và Ôn Văn sáng sớm vội vã ly khai đại tuyết lĩnh, còn dặn dò các thôn dân để ý hắn, đừng để cho hắn chạy loạn.

“Tiểu Tĩnh không bao giờ để ý sư phụ nữa!” Tiểu hồ nắm nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lông mi cũng dựng thẳng, tay nhỏ bé vươn ra lại bốc lên một cái bánh bao trắng mập đưa vào trong miệng.

“Xin ngươi chớ khóc a, tiểu tổ tông của ta.” Các thôn dân vây quanh bên người tiểu hồ, nhức đầu an ủi: “Vương thượng rất nhanh thì trở lại rồi, y không có mang theo ngươi là vì nghĩ cho an toàn của ngươi a.”

Tiểu hồ hít cái mũi đỏ hồng, đầu ỉu xìu: “Nhưng là Tiểu Tĩnh thật lo lắng cho thật lo lắng cho…..”

Đừng nói tiểu hồ, những thôn nhân khác cũng đều phi thường lo lắng cho tộc trưởng cùng Ôn Húc, thế nhưng lo lắng thì được cái gì? Bọn họ là người không thể giải quyết được vấn đề này, chỉ có thể bảo vệ tốt thôn làng, chờ tộc trưởng và Ôn Húc bình an trở về.

“Vương thượng là Cửu Vĩ Hồ lợi hại nhất Hồ tộc, tộc trưởng là hồ yêu đạo hạnh cao nhất Tuyết Hồ tộc, bọn họ nhất định không có việc gì, nói không chừng trước bữa tối sẽ trở lại rồi.”

Đang lúc mọi người khuyên bảo, tiểu hồ cũng từ từ bình tĩnh, hiển nhiên cái miệng nhỏ nhắn sẽ không dừng lại (???), lúc này cái miệng chính là đang nhai cái bánh bao cuối cùng.

Hiện trường phút chốc lặng yên, nhiều người ánh mắt quét qua mâm hỗn loạn trên bàn, hôm qua còn là một tiểu hồ không muốn ăn, cuối cùng hiện tại cũng phát huy ‘thực lực’, cho tới bây giờ đã nuốt vào bốn mâm rau xanh xào, cả một con gà nướng ( thôn dân còn vội vàng mang xương đi), ba cân thịt khô vị ngọt, chừng mười khối bánh mì hấp, năm sáu chén bột đậu, bảy tám khối bánh trứng muối, một bát lớn dưa muối thang, vô hạn lượng cung ứng cơm trắng và đếm không hết bánh bao thịt, mắt thấy tiểu hồ từ đồ ăn sáng ăn được ngọ thiện còn không có dấu hiệu ngừng nghỉ, còn ăn như vậy thôn làng sẽ phải đoạn lương.

Tiểu hồ nhìn ***g hấp trống rỗng, “Ngô, không có bánh bao…..”

Lau mồ hôi lạnh trên trán, thôn nhân giải thích: “Trù nương đang đẩy nhanh tốc độ, thỉnh chờ một lát nữa.”

“Không sao, Tiểu Tĩnh muốn ngũ trưa trước.” Có lẽ là khóc mệt, tiểu hồ đánh ngáp liên tục, mông lung buồn ngủ, “Chờ bữa tối nấu xong thì gọi Tiểu Tĩnh nga.”

Tiểu hồ nhảy xuống ghế dựa, thân thể béo tròn lắc lắc hướng phòng nhỏ mình đi, một đám người phía sau rối ren đứng lên.

“Mau phái người đến thành trấn gần nhất mua lương, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, trước bữa tối nhất thiết phải trở về!”

Vương thượng hả, ngươi nếu không nhanh lên một chút trở về mang tiểu tử kia của ngươi đi, làng nhỏ Tuyết Hồ chúng ta sẽ bị ăn sập!

———

Trong nháy mắt tiêu hao phần lớn yêu lực khiến thân thể không thể chống đở, Lưu Thương che ngực khinh suyễn, sắc mặt trắng bệch, nhưng giá phải trả là đáng giá, trận thuật đã được nghịch chuyển, năng lượng chứa đựng ở thủy tinh trở về trong cơ thể Ôn Húc, sắc mặt của Ôn Húc suy yếu uể oải dần chuyển khởi sắc, sức mạnh tiềm tàng trước đây chưa khai phá, giờ đây tràn đầy lại sung mãn mà chảy khắp kinh mạch toàn thân, khí huyết thông thuận, ngay cả Ôn Húc cũng cảm thấy kinh ngạc.

Mặc dù sớm biết mình không giống người thường, nhưng cho tới bây giờ mới hiểu được, hắn vẫn nghĩ Thần Chi thư là việc không đáng lo nguyên lai lại đáng sợ như vậy.

“Cổ lực lượng này….” Ôn Húc cau mày, không sai đây không phải là lực lượng đáng sợ bình thường, qua trận thuật đảo ngược rồi trở về trong cơ thể, cũng chẳng khác nào được gián tiếp thức tỉnh, nóng lòng muốn sống dậy, hắn có thể cảm nhận được máu huyết hưng phấn sôi trào, một khát vọng không khỏi càng ngày càng mãnh liệt.

Đây là chuyện gì?

line323

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.