line323
Dung nạp nguồn sinh lực quá lớn lại nhanh chóng thoát ra, bốn miếng thủy tinh khảm trên thạch trụ không chịu nổi áp lực kịch liệt của năng lượng mà nổ tung, ánh sáng rực rỡ tế đàn mất hết, ngừng vận chuyển.
Sóc Phương phun một tiếng: “Chỉ biết nữ nhân kia không đáng tin!”
Thần Chu bị Ôn Úc đánh cho đầy bụi đất liên tiếp tháo chạy không ngừng bị thương, “Bây giờ nên làm sao?”
Hắn lớn tiếng hỏi dò ý kiến thượng cấp, Quân Hân cũng không nhàn rỗi, Ôn Văn căn bản không để cho hắn có chút khoảng không, thế tấn công ngân kiếm miên mật như mưa, hơi chút lơ là sẽ thấy máu, tuy có Sóc Phương hỗ trợ gánh vác một phần công kích, nhưng so với toàn lực ứng phó với kẻ địch Ôn Văn, vốn là không có ý định đánh nhau chỉ muốn kéo dài thời gian các tướng lĩnh Thần tộc liền có vẻ thụ động.
Bên kia còn triền đấu khó lìa, bên này Ôn Húc đã khôi phục sinh lực đứng lên, thậm chí so với tình trạng trước khi bị vây trong tế đàn còn tốt hơn, giờ này khắc này, hắn có thể cảm giác được mỗi một tế bào trong cơ thể đều tràn ngập năng lượng, đó là khoan khoái chưa bao giờ có trước khi sức mạnh Thần Chi thư được thức tỉnh.
Ôn Húc cúi đầu nhìn hai tay của mình, trong lòng còn nghi vấn.
Hắn có bản lĩnh kiểm soát cùng điều khiển cổ lực lượng này sao?
Ôn Húc nghĩ đến Lưu Thương, y là thấy tốt bạn hiền kiêm vợ yêu, nhất định có khả năng chỉ bảo hắn đem năng lực sử dụng chính đạo, chỉ một điều này, tim liền ấm áp, hắn ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh của y, sắc mặt chợt thay đổi.
“Lân Nhi!”
Trước khi Ôn Húc bật ra cảnh báo, Lưu Thương đã nhận ra uy hiếp đến từ phía sau, nhanh chóng xoay người, thấy rõ là Lam Lệ cầm kiếm hướng hắn đâm tới, bởi vì vết thương mà khiến hành động của nữ nhân chậm hơn không đủ gây ra nguy hiểm, hắn có đầy đủ thời gian né tránh phản kích, ngay cả Lam Lệ cũng biết là mình đánh lén bị biết tỏng, tuyệt đối không thể thành công.
Nhưng mà trong nháy mắt đó, Lưu Thương nhàn nhạt nâng lên khóe môi lại khiến lòng Lam Lệ run lên, trường kiếm ba thước cuối cùng không trở ngại chút nào đâm vào lòng ngực đối phương, tự phía sau xuyên thấu ra, không ngờ tới lại đánh lén thành công Lam Lệ sợ đến rút ra trường kiếm, máu tươi lập tức phun trào như suối, giọt máu bắn tung tóe trên mặt của nàng, y phục của nàng.
“Ngươi…. Tại sao…” Nàng sợ đến mức đứng ngẩn ngơ cầm kiếm, nói không nên lời.
“Không —”
Một tiếng bi hào kia làm rung động thiên địa, Ôn Văn Ôn Úc cùng các tướng lĩnh Thần tộc tất cả đều ngừng tay nhìn sang, trước khi Lưu Thương ngả xuống đất Ôn Húc đã ở bên cạnh y, sau khi tiếp lấy thân thể xụi lơ của y mà ngã ngồi xuống đất, máu tươi dính đầy tay.
“Lân Nhi….” Thanh niên không che giấu được sợ hãi, thanh âm run rẩy: “Ngươi không có việc gì, ta lập tức thi thuật cứu ngươi, ta….” Nói được phân nửa lại nghẹn ở yết hầu không thành tiếng, Ôn Húc đột nhiên nghĩ đến thuật trị liệu của mình không tinh, đối phó không được loại thương thế này.
Tầm mắt Lưu Thương mềm mại, biểu tình không có bất kỳ đau đớn, máu tươi từ trong miệng của hắn tràn ra, “Húc Nhi….” Y đứt quãng cố hết sức nói: “Quên ta… Ly khai…. đại tuyết lĩnh…. Ngươi… tự do…”
“Ta không muốn rời khỏi ngươi!” Ôn Húc hướng y gào thét, khoé mắt trợt xuống hai hàng nhiệt lệ, “Ta cũng không cho ngươi ly khai ta, có nghe hay không!”
Lưu Thương đột nhiên gấp rút thở dốc, giống như hít thở không khí không được tựa như thanh âm của hao suyễn của y vậy, y sắc mặt tái xanh, gân xanh toàn thân hiển hiện, ánh mắt từ từ tan rả, nhưng vào lúc này, thân ảnh Ôn Văn cao ngất xuất hiện ở trước mặt Ôn Húc, hắn ngồi xổm xuống, xem xét thương tích trên ngực Lưu Thương.
“Phổi bị đâm xuyên qua, nếu không thi cứu hắn sẽ hít thở không thông mà chết.”
“Cứu hắn, ngươi là Hồ Vương, chắc chắn có biện pháp cứu hắn!” Ôn Húc ôm chặc ái nhân, không để ý thể diện ăn nói khép nép cầu xin: “Ta van ngươi…”
“Chữa khỏi thương thế không khó, vấn đề là mất máu quá nhiều….” Ôn Văn thở dài nói: “Ta gắng sức thử một lần, nhưng khó đảm bảo tuyệt đối giữ được tính mạng hắn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.”
Ngay cả Ôn Văn cũng không thể nắm chắc có thể cứu sống được Lưu Thương?
Ôn Húc dường như đã bị đả kích quá lớn, ánh mắt của hắn đờ đẫn, buông ra Lưu Thương đứng lên.
Lân Nhi có thể sẽ chết?
Ánh mắt Mờ mịt nhìn hai tay nhuộm đầy máu đỏ tươi mà kinh tâm, Ôn Húc không rõ, sự tình tại sao lại đi tới bước này? Nếu như Lân Nhi thật chết đi, đây hết thảy tất cả đều là lỗi của hắn!
Là hắn vì hắn mang đến vận rủi, là hắn vì hắn mang đến tử kiếp, là hắn nhận thức người mơ hồ, đưa tới những thứ hung thần ác sát này, Ôn Húc không cách nào thứ lỗi bản thân, càng không cách nào tha thứ…
“Ngươi đáng chết, các ngươi toàn bộ đều đáng chết!”
Phút chốc ở Ôn Húc mang theo sát khí hướng tới mình, Lam Lệ tinh tường thấy được ánh mắt của hắn, thay đổi.
Đó là ánh mắt của so với dã thú còn muốn cuồng dã, lãnh khốc không mang theo một tia tình cảm, vô tình mà lãnh huyết, đằng đằng sát khí, tà khí dày đặc, ánh mắt của hắn làm người ta sinh lòng sợ hãi, giờ khắc này ở trong mắt Lam Lệ thấy điều không phải Ôn Húc thanh niên ngây thơ ngốc nghếch, mà là một con ác thú hướng mình nhào tới.
Nàng kinh hoảng giơ kiếm, nhưng mà vũ khí đối ác thú không thành được uy hiếp, Ôn Húc tay không bắt được trường kiếm sắc bén mũi kiếm đang rỉ máu, khí lực to lớn, Lam Lệ ngay cả chuôi kiếm cũng cầm không được, trường kiếm cứng rắn trong tay bị Ôn Húc rút đi, bàn tay cầm kiếm nhỏ xuống càng nhiều máu tươi, Ôn Húc lại giống như không có cảm giác, theo tay vung lên, trường kiếm bay đi thật xa.
“Ngươi đáng chết!”
line323