Tà Lang Quân – Mục Tần

Chương 44: Chương 44




line323

Năm ngón tay chế trụ cần cổ mảnh khảnh nữ nhân, cơ thể Lam Lệ bị một tay Ôn Húc nhấc lên, vùng vẫy đá động hai chân không tới mặt đất, đôi mắt đẹp mở to lại phủ đầy hoảng sợ.

Nàng triển khai thần thuật, nhưng tựa như khi tay của Ôn Húc đụng chạm nàng trong nháy mắt, thần lực của nàng liền tiêu thất!

“Đồ Thần tộc vô dụng, con kiến hôi yếu đuối không chịu nổi, mấy ngàn năm không có chút nào tiến bộ, kiêu ngạo tự đại làm càn cuồng vọng, dám cả gan xuống đây phạm thượng, tội không thể tha!” Trong mắt Ôn Húc loé lên tia sáng băng hàn lãnh nộ, “Đi chết đi!”

Phía chân trời lôi vân cuồn cuộn điện quang lập loè, một tia cự lôi âm trầm cắt xuống bầu trời, từ không khí bổ ra đánh trúng nữ nhân trong tay Ôn Húc, tiếng kêu thảm thiết hoàn toàn bị sấm sét gào thét lấn át, điện quang chói mắt, phát sáng làm mọi người không mở mắt nổi, bị lôi điện đánh trúng so với thái dương nhiệt độ còn cao gấp năm lần, cho dù là Thần tộc trong nháy mắt cũng sẽ biến thành một thi thể nám đen.

Nhưng như thế còn chưa đủ để dập tắt lửa giận của hắn, lôi vân không ngừng tụ tập, sắc trời âm ngao giống như ban đêm, điện quang ở mây đang phù lược chớp động, một đạo lại một một đạo sấm sét mang theo khí thế vạn quân xé rách bầu trời, vết cháy không khí, phá huỷ mọi thứ trên mặt đất.

Cự lôi bày ra công kích trên phạm vi rất rộng, ngay cả thôn xóm nhân loại cũng bị liên lụy, mặt đất trở nên khô cằn, nhà cửa cây cối đều bị thiêu cháy, súc vật kinh hoảng bất an, liên tục có người bị lôi điện đánh trúng mà mất mạng tại chỗ, tiếng kêu bi thương khắp nơi.

Ôn Úc vội vàng mở kết giới thay Ôn Văn ngăn cản thiên lôi, để cho Ôn Văn có thể chuyên tâm vì Lưu Thương trị liệu.

Ôn Húc dứt bỏ thi thể trong tay, ánh mắt ác nghiệt hướng bốn phía, Quân Hân thần kinh kéo căng kêu: “Mau mau rút lui!”

Đã quá muộn, dưới lửa giận của Thần, thì ai cũng đừng nghĩ toàn thây trở ra.

Ôn Húc hướng bọn họ áp sát, điện quang sáng tắt bất định giữa bầu trời tạo ra uy hiếp, nguy cơ bị lôi đánh trúng rất cao, bọn họ không thể mạo hiểm sử dụng cánh trốn thoát, Quân Hân quyết đoán ra lệnh: “Các ngươi hướng rừng rậm trốn, để ta ở lại cản hắn.”

“Đừng có đùa!” Sóc Phương là người đầu tiên phản đối, “Muốn chạy trốn cùng nhau trốn!”

“Ngươi gây khó dễ cái gì cho hắn?” Thần Chu lộ ra nét mặt sợ hãi, “Kia là Thần Chi thư hoàn toàn thức tỉnh a!”

Dù cho Thần Vương không thể nào là đối thủ của Thần Chi thư, huống hồ là bọn hắn?

“Còn chạy?” Nam nhân tàn nhẫn cười lạnh điện lưu toàn thân đột biến, giơ tay phải lên, ánh chớp thật nhỏ màu xanh lam đang lưu động trên ngón tay của hắn, “Xem các ngươi quay về Thiên giới bằng cách nào? Thần tộc ngu xuẩn, ta chỉ muốn một tay liền đem các ngươi toàn bộ diệt sạch, các ngươi không chỗ có thể trốn không chỗ có thể ẩn nấp, lũ kiến hôi, tỉnh ngộ đi.”

Điện quang trong tay nam nhân đại thịnh, không biết muốn sử xuất loại chiêu thức nào, Quân Hân che ở trước mặt đồng bạn, thầm vận thần lực, dù cho tránh không khỏi, chí ít, trước khi chết phải gắng sức đánh một trận.

Phía sau đã có người kéo cánh tay hắn, “Chờ một chút!” Thanh âm của Sóc Phương rõ ràng mang chút phấn khởi, không thể tin chỉ vào phía sau lưng Ôn Húc, “Ngươi xem, là Thần thượng!”

Sát ý tăng vọt, nam nhân đang muốn đại khai sát giới cũng cảnh giác có người phía sau, xoay người nhìn một cái.

“Là ngươi?”

Nam nhân Vô thanh vô tức xuất hiện có một đầu tóc dài màu ngân bạch đến thắt lưng, đôi mắt đỏ huyết so với màu sắc bảo thạch còn muốn sáng hơn nhìn thẳng Ôn Húc, dung mạo của hắn thanh thoát tuyệt lệ, một thân bạch y không nhiễm bụi trần tựa như thánh khiết thoát tục.

“Đủ rồi, Lôi.”

“Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta.” Ôn Húc trông thấy y giống như nhìn thấy cừu nhân, càng thêm tức giận, “Chờ ta diệt Thần tộc, kế tiếp sẽ đến lượt ngươi, Băng!”

“Ngươi không tiếc huỷ diệt thế giới chúng ta cùng nhau sáng tạo?” Băng nhẹ nhàng giương lên tay áo, lôi vân tiêu tán, bầu trời lại trong xanh quang đãng, ánh mặt trời lần nữa trải dài đại địa, “Băng hà thuỷ nguyên, lôi đình tễ uy, quý phong thù đồ, vong xuyên đồng quy, khi chúng ta xen vào việc của người khác sáng lập tam giới, vận mệnh đã chệch quỹ đạo liền không còn nữa ở trong tay ngươi nữa, ngươi phải rõ ràng điểm này nhất.”

“Số mệnh chết tiệt, ngươi tổng cũng chỉ muốn thuyết giáo ta, cũng không nghĩ chính ngươi đã làm chuyện tốt gì!” Hắn tức giận chất vấn: “Ngươi tốt nhất nên giải thích một chút yêu khí cùng tà khí trên người ta là chuyện gì? Tại sao lực lượng của ta chỉ còn phân nửa lúc trước? Còn có đao của ta ở nơi nào?”

Băng khơi mi một cái, “Ta cho là ngươi đều nhớ ra rồi.”

“Ta chỉ nhớ rõ muốn làm thịt ngươi!” Hắn tức giận rít lên: “Thân là Thần Chi thư, đánh thua ngươi còn chưa tính, còn bị ngươi phong ấn nhiều năm như thế, thật vất vả khôi phục thân tự do, bây giờ ta chỉ muốn đại khai sát giới, ngươi nếu dám cản trở ta, ta ngay cả ngươi cũng diệt!”

Băng căn bản không để ý tới lời nói uy hiếp của hắn, hai tay cùng mở ra.

“Cáu kỉnh của ngươi một chút đều không thay đổi, cũng chỉ có y mới trị được ngươi.” Hắn chậm rãi nói: “Năm đó ta để cho ngươi và ái nhân cùng nhau chuyển thế làm yêu, các ngươi cũng không còn khác nhau một trời một vực nữa, y cũng sẽ không bởi vì không dám nhận tình yêu của ngươi mà ly khai ngươi, ta giúp ngươi lớn như vậy, đối ngươi cũng xem như là ân nhân, phần nhân tình này hôm khác ta sẽ ngay cả vốn lẫn lời đòi lại, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi.”‘

line323

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.