line323
“Ngươi nói cái gì?” Hắn nhịn không được nhìn về phía Lưu Thương, Ôn Văn đã cầm được máu, đang thi thuật điều trị vết thương, nhưng sắc mặt của Lưu Thương vẫn trắng bệch như củ, “Là hắn? Ngươi nói là hắn?”
“Còn phải hỏi? Hai mươi năm trước thời điểm ngươi vẫn còn đang bọc tã, không phải là đầu tiên nhìn liền nhận ra y sao?” Băng nói chuyện sắc bén không đổi, giọng mang đe doạ: “Có thể giúp ta đều giúp, ngươi nếu như không biết thu liễm, động một chút là muốn giết người lấy mệnh, nguy hại trần gian, ta đành lại phong ấn ngươi lần nữa.”
“Ngươi uy hiếp ta?” Nam nhân hừ lạnh: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngốc đến mức lại bị ngươi phong ấn sao?” Rõ là truyện cười.
Băng lạnh lùng cười nói: “Đúng vậy, ngươi không ngu ngốc, thế ngươi có nghĩ tới, nếu như ngươi thực sự ở nhân giới đại khai sát giới, y chắc chắn sẽ không tha thứ ngươi.”
Bị đâm trúng nhược điểm, nam nhân trầm sắc mặt, rất không cao hứng mà nhìn y chằm chằm.
“Xem ra ta lại thắng một lần nữa, Lôi.” Băng lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, “Tiếp theo ngươi nên có lòng an phận thủ thường mà sống qua ngày đi, đừng gây chuyện ta cũng sẽ không đến phiền ngươi, chờ trí nhớ của ngươi hoàn toàn khôi phục, thì ngươi sẽ biết đao của ngươi, còn có một nửa sức mạnh kia của ngươi ở nơi nào.”
Băng nói xong lập tức rời đi, Ôn Húc luôn cảm thấy y đặc biệt chạy tới phá rối là vì đào nhân tình, Ôn Húc tức cành hông lại không thể phát tác, kìm nén đến gân xanh cũng hiện ra, rồi lại nhìn thấy ba cái đầu ngu ngốc đang ở đây lại khiến hắn càng nổi giận.
“Các ngươi không đi là chờ muốn được ta làm thịt sao?” Hắn trừng trừng mắt hướng Quân Hân, Sóc Phương và Thần Chu, “Còn không mau cút đi!”
Xác định thật có thể rời đi, Quân Hân ngay cả một giây cũng không có nán lại, lập tức mang theo hai gã đồng bạn thoát đi hiện trường, bay trở về Thiên Giới với tốc độ nhanh nhất hướng Thần Vương phúc mệnh.
Ôn Húc trước hít sâu, thu lại lệ khí, vẻ mặt hòa hoãn, lúc này mới đi tới bên cạnh Ôn Văn, “Tình hình như thế nào?”
“Hắn mất máu quá nhiều, có thể hay không chống nổi đêm nay rất khó nói.” Ôn Văn đối với thương thế Lưu Thương cũng không lạc quan mấy.
“Chỉ là việc nhỏ, công việc trị liệu còn lại do ta tới.” Ôn Húc ôm ngang lên ái nhân còn hôn mê chưa tỉnh, “Ta phải về đại tuyết lĩnh, muốn theo hay không tuỳ các ngươi.”
Nhất định phải đi, tiểu hồ vẫn còn ở trong thôn chờ bọn họ trả lại ni.
Một nhóm ba người trở lại thôn Tuyết Hồ đã là lúc hoàng hôn, Ôn Húc trực tiếp ôm Lưu Thương trở lại nhà gỗ nhỏ bọn họ chung sống, sau khi đóng kín cửa liền tập trung tinh thần chữa thương cho vợ yêu.
Ôn Văn tưởng rằng tiểu hồ lúc này hẳn là đang chảy nước miếng chờ ăn bữa tối mới đúng, sao lại không phát hiện người đâu? Thế là hướng thôn dân hỏi: “Tiểu tử đâu?”
“Hắn còn đang ngủ ạ, Vương thượng.” Các thôn dân không hẹn mà cùng nhờ cậy: “Cầu ngài tối nay bảo y đừng dậy Vương thượng, đại đội mua lương thực còn chưa có trở lại a.”
Tiểu hồ hình như cho dù đi đến chỗ nào đều có thể tạo thành khủng hoảng lương thực, Ôn Văn đã tư không kiến quán, thật sâu cảm giác mình nuôi tiểu tử nhiều năm như thế còn không có suy sụp đơn giản là kỳ tích.
Bất quá lo lắng của các thôn dân nhưng thật ra là thừa, khi tiểu tiểu mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo trong miệng Ôn Văn biết được Lưu Thương và Ôn Húc đã trở về, lập tức liền tinh thần tỉnh táo, ba bước cũng thành hai bước chạy nhảy, đi tới trước phòng nhỏ Lưu Thương gõ cửa, Ôn Văn đuổi theo sau.
Tới mở cửa dĩ nhiên là Ôn Húc, hắn vừa thấy được tiểu hồ mực đồng sắc bén lập tức híp lại, Ôn Húc từ trên người tiểu hồ nhìn ra được cái gí đó.
“Một nữa sức mạnh của ta bên trong cơ thể ngươi?” Trong mắt Ôn Húc tà quang lưu chuyển, nhìn chằm chằm thân hình kiều tiểu béo tròn tiểu hồ mà không dám tin.
Lão thiên gia cùng hắn vui đùa cái gì a!
Ôn Văn lập tức hơi biến sắc mặt, tiến lên che chở vợ nhỏ, lời nói cảnh cáo: “Chuyện này ngoại trừ ta và Thủy Tĩnh không có ai biết, vạn nhất Thần tộc phát hiện trong cơ thể tiểu tử có một nửa kia năng lực Thần Chi thư liền không ổn, ngươi nhất định phải đối với ta cam đoan sẽ không tiết lộ bí mật, lại không thể vì thu hồi sức mạnh mà tổn thương y.”
Ôn Húc nhếch môi mỏng, rất muốn trả lời y một câu: “Ngươi xem ta là cây cỏ sao? Ta tại sao phải nghe ngươi?” Nhưng khi đầu óc hắn hiện lên nét mặt tươi cười nhàn nhạt của Lưu Thương, hắn liền biết mình cũng không có cơ hội trở mình nữa.
Chỉ cần giết tiểu hồ là có thể đoạt lại sức mạnh, nhưng nếu như hắn làm như thế, Lưu Thương chắc chắn sẽ không tha thứ hắn.
Ôn Húc cực kỳ không tình nguyện cắn răng nói: “Coi như ta không biết chuyện này!” Hắn mở rộng cửa để cho bọn họ vào nhà, “Y đã tỉnh, các ngươi đi vào nhìn y, nhưng không được quá lâu.”
Tiểu hồ trực tiếp chạy về thẳng về phía phòng trong, Ôn Văn thì theo sát y.
Trong nội thất, Lưu Thương quả nhiên đã tỉnh lại, hơn nữa quần áo cũng được thay sạch sẽ, y an tĩnh ngồi ở mép giường, cúi đầu giống như trầm tư, sắc mặt hơi yếu ớt, nhưng tinh thần coi như không tệ, tiểu hồ vui vẻ chạy về phía y, Lưu Thương ngẩng đầu thấy là hắn, mỉm cười giang hai cánh tay tiếp lấy tiểu thân thể.
Tiểu hồ nhiệt tình nhào vào trong ngực hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tiểu Tĩnh thật lo lắng cho ngươi nha.”
Lưu Thương cười nhạt, xoa xoa đầu tiểu hồ: “Ta không sao.”
Nhìn một màn này ở trong mắt Ôn Húc lại thấy chướng mắt, đang lúc hắn muốn tiến lên tách ra bọn họ, Ôn Văn giành trước hắn một bước, đầu đầy gân xanh xốc lên tiểu tử.
line323