line323
“Nguyên lai ngươi là lo lắng y!” Tiểu hồ cư nhiên không phải là lo lắng con trai của mình, mà hắn lại Ôn Húc tiểu hồ dù cho đã quên có đứa con trai Ôn Húc này, máu mủ thiên tính cũng nhất định để cho bọn họ tâm linh tương thông, hai bên có cảm ứng lẫn nhau, kết quả chuyện lại không phải như hắn sở liệu!
Ôn Văn nghiến răng, trừng mắt vẻ mặt vô tội không rõ của vợ nhỏ, chỉ ngón tay hướng phía Ôn Húc hầm hừ: “Ngươi hẳn là nên quan tâm y mới đúng.”
Tiểu hồ ủy khuất, không hiểu tại sao Ôn Văn lại sinh khí?
“Tiểu Húc tự mình sẽ chiếu cố tốt chính mình nha.” Tiểu hồ nói như chuyện đương nhiên: “Tiểu Húc đã cao lớn cường tráng, ngưu tam bảo chín muồi, không cần Tiểu Tĩnh lo lắng.”
“Ngươi….” Ôn Văn phát hiện mình cư nhiên không tìm được từ ngữ thích hợp để mắng, tại sao tiểu hồ bao giờ cũng có bản lĩnh đem hắn giận đến sôi máu, hắn lại đối y một chút biện pháp cũng không có?
“Các ngươi ở lâu quá rồi.” Ôn Húc mở miệng đuổi người, trên mặt rõ ràng viết bất mãn.
Lưu Thương lại nói: “Tĩnh Nhi đã ăn tối chưa? Có đói bụng hay không? Chúng ta cùng đi dùng bữa đi.”
Tiểu hồ vừa nghe đến cái chữ ‘ăn’ này, lập tức vui vẻ tràn ra lúm đồng tiền, “Tiểu Tĩnh thích nhất Tiểu Lân.”
Ôn Văn nhíu mi, “Thích nhất?”
Ôn Húc sắc mặt trầm đi, “Tiểu Lân?”
Lưu Thương rõ ràng lộ ra biểu cảm chột dạ, ánh mắt bất an liếc Ôn Húc vẻ mặt xanh mét một cái, quả nhiên một giây kế tiếp Ôn Húc liền hướng y rống: “Ngươi để cho y kêu nhủ danh của ngươi!?”
Hắn vẫn cho là tên này là độc quyền của hắn, cho rằng chỉ có mình mới có thể gọi nhũ danh của y, cho rằng này là bằng chứng đặc biệt để cho mình ở trong lòng Lưu Thương bất đồng với những kẻ khác, không nghĩ tới được hưởng độc quyền đồng dạng không chỉ có một người!
Ôn Húc gầm lên như sấm nổ, Lưu Thương và tiểu hồ không hẹn mà cùng co cổ lại.
Tiểu hồ bị kinh sợ oán hận: “Tiểu Húc thật là dữ, cùng sư phụ đáng sợ như nhau.”
“Câm miệng!” Ôn Văn tức giận xách lên vợ nhỏ gây hoạ ra ngoài, “Lập tức theo ta về nhà!”
Tiểu hồ nghe vậy tức khắc giãy dụa kháng nghị, “Tiểu Tĩnh phải đợi Tiểu Lân và Tiểu Húc thành thân, ăn xong hỉ yến lại về nhà, sư phụ không thể cản trở Tiểu Tĩnh ăn hỉ yến.”
Chỉ sợ đợi nhiều hơn một giây nữa sẽ bị sét đánh còn đâu hỉ yến, tiểu tử không nhìn thấy Ôn Húc một bộ muốn hạ nồi rán mở làm thịt y đi?
Thật may là Ôn Văn rất thức thời mà tóm lấy tiểu hồ chạy trốn, bằng không Ôn Húc thật là muốn làm thịt tiểu hồ ly rồi.
Một hồi âm thanh đóng cửa cho thấy Ôn Văn và tiểu hồ đã ly khai, Ôn Húc cúi đầu nhìn chằm chằm Lưu Thương, sau người cảm nhận được một cổ áp lực đáng sợ giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
“Việc này… Ta có thể giải thích…”
Lưu Thương luôn có một loại ảo giác, luôn cảm thấy Ôn Húc trở nên không giống trước, ánh mắt lóe lên tà quang kia, khí thế cưỡng bức đều là Ôn Húc trước kia không có, nếu như không phi thường xác định người trước mắt này thật là hài tử hắn một tay nuôi lớn, hắn sẽ cho rằng Ôn Húc này là giả mạo.
Thùng dấm chua nam nhân bị đánh đổ không muốn nghe giải thích, “Tinh thần ngươi tựa hồ không tệ?”
“Nga, ách, đúng vậy, ta nghĩ thân thể đã rất tốt….”
Lưu Thương không nghĩ ra, Ôn Húc không biết dùng phương pháp gì, có thể một canh giờ ngắn ngủi liền chữa khỏi cho hắn, coi như là trị liệu thuật cũng không cách nào mau như thế.
“Tốt.” Ôn Húc lộ ra một nụ cười.
“Tốt?” Lưu Thương nhìn nụ cười ta có thâm ý khác, da đầu liền tê dại.
“Nên tính toán sổ sách rồi, Lân Nhi.”
Tính toán sổ sách? Tính cái nợ gì?
Lưu Thương mở miệng muốn hỏi cho rõ, miệng lại bị lấp kín, Ôn Húc hôn lên môi y, lại bá đạo đẩy một cái, hai người song song ngã hướng về phía đệm, Ôn Húc trên người hắn, hài lòng nhìn ngân mâu phút chốc trợn to, hiểu ý đồ của hắn.
Sau khi qua một đêm, Lưu Thương biết, Ôn Húc còn có những địa phương khác cùng trước đây bất đồng.
—
Cách ngày, Ôn Húc thức dậy sớm, vợ nhỏ Lưu Thương ở trên giường còn ngủ say, hắn rón rén xuống giường mặc quần áo, vẻ mặt vui sướng đi tới bên giếng nước sau phòng, xốc lại một chậu nước rửa mặt.
“Đây là cái gì?”
Ôn Húc vừa sợ vừa tức trừng mắt nhìn ảnh ngược mình trên mặt nước, một đôi lỗ tai hồ ly mao nhung nhung rất là chướng mắt mà lại còn nằm trên đầu. Đem khí phách nam tử hắn phá hủy.
Khiếp sợ lúc đầu qua đi, Ôn Húc tiếp tục nhớ tới đây đối với lỗ tai là sao vậy, hắn đã lao vào là vì yêu, là nhi tử của tiểu hồ ly, tự nhiên cũng di truyền tai hồ ly đặc thù của Ôn gia.
“Ta đã tạo nghiệt gì?”
line323