line323
Hình tượng anh dũng uy vũ của hắn liền kết thúc như vậy, phiền muộn trong lòng Ôn Húc đạt tới đỉnh điểm, hết lần này tới lần khác vào thời khắc quan trọng, một thân ảnh lắc lư béo tròn quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt, hơn nữa còn đang lao về phía hắn.
“Sao ngươi còn chưa đi?”
Tiểu hồ không lạnh không nóng đi tới trước mặt hắn, ngưỡng mặt lên lộ ra nụ cười thật thà chất phác.
“Tiểu Tĩnh muốn ăn xong hỉ yến rồi về nhà!”
Trong lòng Ôn Húc sáng tỏ, có lẽ Ôn Văn căn bản là không có biện pháp bắt Tiểu hồ đi.
“Ngươi mong muốn ta và Lân Nhi thành thân vậy sao?”
Tiểu hồ cười híp mắt, “Tiểu Húc rất yêu Tiểu Lân, Tiểu Lân cũng yêu Tiểu Húc, yêu thương lẫn nhau là chuyện tốt mà, Tiểu Húc sẽ luôn luôn yêu Tiểu Lân, đối tốt với Tiểu Lân có đúng hay không a~?”
“Đó là tất nhiên, ta tuyệt đối sẽ không thay lòng.”
“Thật không?” Tiểu hồ chìa bàn tay nhỏ bé trắng mập với hắn, “Ngoắc ngoắc tay, Tiểu Tĩnh liền tin ngươi.”
Ôn Húc nhướng mày, cúi đầu xuống nhìn vẻ mặt thành thật của y, không khỏi oán thầm trong lòng bản thân khi nào không đáng tin, thiếu tín nhiệm như vậy rồi, một bên thì đưa bàn tay ngăm đen ngoắc ngoắc với cái tay nhỏ bé trắng mập.
Tiểu hồ cuối cùng cũng hài lòng, nở một nụ cười ngây thơ nói: “Tiểu Tĩnh đói bụng rồi, muốn đi trù phòng tìm đồ ăn, Tiểu Húc có muốn đi chung hay không nha?”
Thảo nào tiểu hồ ly luôn luôn dậy trễ nay mới sáng sớm đã thức dậy, nguyên lai là đói bụng.
“Nhưng chỉ còn nửa canh giờ nữa là tới lúc ăn điểm tâm rồi.” Ôn Húc hỏi, “Ngay cả nửa canh giờ ngươi cũng không chờ được hả?”
Ai ngờ Tiểu hồ cư nhiên cười nói: “Tiểu Tĩnh biết sắp tới giờ ăn điểm tâm mà, nhưng trước khi ăn điểm tâm, Tiểu Tĩnh trước phải dùng trà, ở nước Tấn cũng vậy, Tiểu Tĩnh đều là dùng trà Long Tỉnh ăn xuân quyển (chả giò chiên) nga.”
Ôn Húc nhất thời nói không nên lời, nhịn xuống xung động muốn hỏi y “Rốt cuộc một ngày ngươi ăn mấy bữa?!”, chỉ đáp: “Ta không muốn ăn xuân quyển, nhưng mà có thể cùng ngươi uống chén trà.”
“A, vậy chúng ta nhanh đi thôi.” Tiểu hồ chủ động vươn tay nhỏ bé, mặt tròn đối với hắn cười đến khờ khạo.
Ôn Húc không được tự nhiên cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, dắt Tiểu hồ vào lối đi đến trù phòng, trong lòng có loại cảm giác xa lạ kỳ quái, giống như khuôn mặt tươi cười không chút tâm cơ nào của Tiểu hồ đã lưu lại ấn ký ấm áp trong lòng hắn.
Quên đi, hắn vẫn là miễn cưỡng tiếp nhận mẫu thân của hắn là tiểu hồ ly béo mập bảo bối này vậy.
Mặc dù Ôn Húc nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không nhớ nổi đao hắn ở nơi nào, bị phong ấn mấy nghìn năm, sau khi vừa xuất thế làm yêu, kí ức của hắn trộn lẫn kiếp trước cùng kiếp này, có lẽ cần thêm nhiều thời gian mới có thể nhớ rõ, dù vậy, điều duy nhất hắn không quên chính là yêu người kia.
Dù tính danh lẫn diện mạo thay đổi, nhưng tấm lòng đối phương không đổi đã đem bọn họ gắn kết chặt chẽ, giây phút đầu tiên tương phùng thì tương lai của bọn họ đã định rồi.
Phần ái tình miên man này, đến lúc thế giới hủy diệt cũng sẽ không thay không đổi.
Bồi tiểu hồ ăn xong trà bánh cùng điểm tâm, Ôn Húc thật vất vả thoát ra để trở về phòng nhỏ, thì phát hiện vợ yêu vốn mệt mỏi ngủ say trên giường lại không thấy đâu, chỉ để lại một tờ giấy nói mình đi nơi nào.
“Trước ngọ thiện sẽ quay về?”
Trong lòng Ôn Húc buồn bực, ra khỏi cửa cũng không tìm hắn cùng đi, hắn còn tưởng rằng trải qua một đêm giày vò, Lân Nhi khẳng định không đứng dậy nổi, hay tại tối qua hắn vẫn chưa dùng đủ sức.
Nếu vợ yêu không ở nhà, Ôn Húc không thể ôm y thân thiết cùng làm nũng, thời gian cứ thế trôi qua vô cùng chậm chạp, hắn không có việc gì để làm, tiểu hồ lại rãnh rỗi chạy đến nói chuyện phiếm, vì tránh né tiểu hồ buộc lòng phải trốn đến sân luyện võ, ở trên kệ tùy ý chọn một cây đao liền múa.
Vũ khí sở trường của hắn là đao, hơi giống như trường kiếm, thân đao hơi cong khi múa càng thêm lưu loát, ngân quang trên mặt đao phát ra càng tăng thêm khí thế uy phong lẫm liệt, chỉ là cảm giác cầm đao trong tay cũng không thuận lợi thành thạo như trước, Ôn Húc chưa múa hết một bộ đao pháp đã thu tay lại, cau mày nhìn đại đao trong tay.
“Không phát huy tốt sao?” Thanh âm quen thuộc vang lên, “Đổi cái này thử xem.”
Ôn Húc vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu, chỉ thấy một vật phẩm ném về phía mình, hắn phản ứng nhanh nhạy đưa tay trái bắt được, nghi hoặc nhìn lên, “Một thanh loan đao?”
Lưu Thương mỉm cười nói: “Ta đã nói muốn tặng ngươi một cây đao, tuy thân đao cong như trăng lưỡi liềm, mặt đao chỉ có phân nửa đại đao, nhưng ta nghĩ nó nhất định hợp với ngươi.”
“Ngươi đến trấn trên chính là vì nhận lại đao?” Ôn Húc kinh ngạc, bỏ đại đao dùng không tốt kia, vươn tay cầm lấy chuôi loan đao, với tâm tình tràn đầy mong đợi rút nó ra.
Ánh sáng thân đao chói mắt còn hơn cả vì sao, chỉ liếc mắt, Ôn Húc liền xác định đây là một thanh đao tốt khó tìm, đường cong nhẵn bóng uốn lượn bày được hảo cảm, chuôi hạ hai thước làm hai lưỡi, một thước đơn đao thiết kế vô cùng đặc biệt, có độ khó nhất định, tương đối cần người sử dụng có trình độ không thể quá thấp, bằng không vô pháp phát huy triệt để uy lực của đao.
line323