Tokoyogi Masamune nghi ngờ nhìn Erica cùng Liliana không ngừng thì thầm to nhỏ ở đằng sau, bên tai thỉnh thoảng còn vang đến tiếng cười khúc khích của Erica.
Gương mặt của Liliana đỏ như máu, ánh mắt chỉ cần hơi vừa di chuyển về phía hắn sẽ ngay lập tức giật lại, giống hệt một con thỏ trắng sợ hãi khi gặp phải sói già. Không thể không nói là dáng vẻ của Liliana lúc này thực sự rất đáng yêu, khiến chính hắn cũng bắt đầu nổi lên tâm tư khác...
Thí Thần Giả bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
“Đang lo lắng về vị Dị Thần kia sao? KHông sao, Masamune... Nếu lúc cần thiết, ta có thể liên hệ với Võ Hiệp Vương. Lấy trình độ phương thuật cùng khả năng [súc địa thành thốn] mà nàng nắm giữ, vị giáo chủ kia có thể sẽ chỉ mất vài phút để xuất hiện tại Italy.”
Bạch Công Chúa khẽ kéo ống tay áo của hắn, dùng giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng mà lại mang theo vui vẻ của mình khẽ nói.
“... Cảm ơn, Alice.”
Nhìn thấy vị Ma Nữ này toàn tâm toàn ý lo lắng cho chính mình, mà trong đầu mình thì lại đang suy nghĩ cách nào để tai hoạ một vị Ma Nữ khác... Trong nháy mắt đó, thanh niên tóc đen có cảm thấy một tia cảm xúc tội lỗi nhỏ nhoi.
Sau đó hắn lại ném nó cho chó ăn.
Vui vẻ là được, việc gì phải suy nghĩ nhiều? Hắn không phải nỗ lực mạnh lên để vĩnh viễn có thể tiếp tục sinh sống thoải mái, vui vẻ như vậy sao?
“Đi, chúng ta đi tham quan Florence. Từ khi [tỉnh dậy], ta cũng chưa thự sự có lúc nào để đi tham quan một cách tử tế thành phố hiện đại đâu...”
“Suýt chút nữa thì ta quên ngươi đúng ra phải là vị Thí Thần Giả thứ hai, chứ không phải thứ bảy...” Công chúa Alice che miệng cười khẽ, sóng nước trong ánh mắt lưu chuyển. “Ngươi chưa từng thể hiện ra bất kỳ vẻ nào là ngạc nhiên với công nghệ hiện đại, thậm chí sử dụng máy tính hay điện thoại đều vô cùng thành thạo... Khác hẳn với [thê tử] của mình đâu, đúng không Ma Vương đại nhân?”
“Nếu như ngươi không ngại, ngươi hoàn toàn có thể gặp mặt Luo Hao để đề ra ý tưởng trong lòng mà Alice.”
“Nhưng ngài lúc đó nhất định phải bảo vệ ta a...”
“Người trưởng thanh cần phải biết chịu trách nhiệm cho lời nói của chính mình. Ta tưởng đạo lý này ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết đúng không? Dù sao ngươi cũng từng làm nghị trưởng của Hiền Nhân Nghị Hội lâu như vậy.”
“Hừ!”
...
Florence, Venice, Rome, Naples....
Thanh niên tóc đen mang theo ba vị thiếu nữ xinh đẹp du lịch khắp các thành phố nổi tiếng của Italy. Chuyến đi này bọn hắn hoàn toàn đi để hưởng thụ, dường như hoàn toàn quên đi thân phận đặc biệt của mình, thoả thích chơi đùa cùng tận hưởng các thú vui của cuộc sống bình thường.
Đương nhiên, người bình thường không thể nào chi tiêu nhiều như vậy được, nhưng điều đó nằm ngoài vấn đề...
Có lẽ đáng nói nhất là trong chuyến du lịch vài ngày này, không hiểu Liliana bị Erica rót cho thuốc gì mà cứ đến buổi tôi là lại nghiêm túc đứng gác ngoài cửa phòng khách sạn cho Masamune. Nàng thực sự đúng là đang gác cửa phòng khách sạn - mặc dù mỗi khi âm thanh cao vút của Erica hay Alice vang lên sẽ khiến thiếu nữ run chân đứng không vững, nhưng Liliana vẫn luôn làm tròn trách nhiệm canh gác đến hơn nửa đêm.
Thậm chí có lần nàng còn phụ trách đuổi đi một người báo tin của Seven Sisters lo lắng chạy đến khách sạn để cập nhật về địa điểm của Dị Thần Athena. Lúc đó dường như là vị Dị Thần kia chỉ cách bọn hắn không đến 100 km, nhưng rồi lại biến mất một cách không hiểu sao.
Masamune cũng không rõ vị Athena kia trong lòng đang suy nghĩ gì, mà hắn cũng lười tìm hiểu.
Nhưng cuối cùng, khi tới Milan, có lẽ Nữ Thần Trí Tuệ cũng đã mất đi kiên nhẫn của mình.
Ngồi trong quán cafe ở quảng trường của nhà thờ Milan, thanh niên tóc đen vốn đang đánh giá ly cà phê với mức giá có thể sánh ngang với cướp giật ở trên mặt bàn lại bỗng nhiên nhíu mày.
Hắn bình tĩnh nghiêng đầu, sau đó dường như cảm nhận được cái gì đó trong không khí, gật gật đầu xác nhận.
“Erica, Liliana... Các ngươi cứ đi trước, ta có một chút việc cần phải xử lý.”
“Vương?”
Erica Blandelli đặt xuống tờ báo trên tay, ngạc nhiên hỏi thanh niên ngồi đối diện. Ở bên cạnh nàng, Liliana cũng nhanh chóng đứng dậy, sốt sắng hỏi:
“Ngài có việc gì cần xử lý sao thưa Vương? Nếu như vậy xin ngài hãy để Liliana thực hiện công việc thay ngài!”
Thiếu nữ không thể không sốt sắng. Nàng vẫn còn nhớ trước khi đến gặp Masamune, thủ lĩnh của Copper-Black Cross còn gọi nàng tới, nói chuyện một cách đầy ý vị thâm trường yêu cầu nàng phục vụ Vương một cách tốt nhất có thể.
Mấy ngày qua tuy rằng thỉnh thoảng nàng cũng giúp hắn đuổi đi một số con ruồi khó chịu ở xung quanh, nhưng càng nhiều thời gian tác dụng của nàng chỉ có là bồi Erica cùng công chúa Alice đi mua sắm. Thậm chí chính bản thân nàng cũng bị hai vị kia mua cho một đống quần áo, lấy lý do là “làm kỵ sĩ của Vương không thể nào có vẻ ngoài quá bình thường”.
Tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ khiến Liliana cảm giác rằng nếu như mình không làm được điều gì đó có giá trị, có lẽ cuối cùng giá trị duy nhất mà nàng có thể mang đến cũng chỉ là trở thành giống như Erica, cả ngày lẫn đêm dính lấy thân thể của Ma Vương đi...
“Tại sao ta có cảm giác ngươi vừa suy nghĩ điều gì đó rất bất lịch sự, Liliana? CÓ thể nói với ta sao?”
Erica hơi ngoẹo đầu, như cười mà không cười hỏi.
Liliana giật bắn mình, sau đó lắc đầu nguầy ngậy. Mái tóc bạc kết thành đuôi ngựa của nàng vung vẩy lắc trái lắc phải, khiến Masamune suýt chút nữa cảm thấy ngứa tay muốn bắt lại.
“A ha ha, hoàn toàn không có, Erica!”
“Vậy sao...”
“Liliana, Erica! Mệnh lệnh của ta là các ngươi ở đây chờ Alice quay lại, sau đó cùng ở nguyên nơi đây, không được đi đâu cả.” Thanh niên tóc đen đứng dậy, phủi lấy bộ quần áo trên người, sau đó bắt đầu cầm lấy cây gậy chống màu đen.
Nhìn thấy động tác này của hắn, Erica cuối cùng cũng biến sắc.
“Masamune Vương!”
“Nghe lệnh, Erica.” Âm thanh hờ hững của hắn truyền vào tai Erica, khiến nàng chỉ có thể dừng lại động tác của mình, sau đó lo lắng nhìn hắn bắt đầu rời đi. “Nếu như lúc nào Alice quay lại mà muốn ngủ... Nhớ đánh thức nàng dậy.”
Theo một luồng ma lực âm thầm tràn ra từ người Masamune rồi bao phủ lấy tất cả mọi người ở xung quanh, hắn bước ra một bước - sau đó biến mất trong không khí.
“Ma thuật ám chỉ?!” Đến lúc này, dù là Liliana cũng biết vấn đề xảy ra là gì. “Chẳng lẽ Dị Thần đã đến gần sao?!”
“... Không phải là ma thuật ám chỉ, mà là cao cấp hơn nó nhiều.”
Erica thở dài.
“Dị Thần hay Thần Linh.... Nếu như không muốn nhân loại nhìn thấy, yêu cầu của Thần làm sao mà nhân loại có thể làm trái được?”
Không chờ Liliana đặt tiếp câu hỏi, cánh cửa của quán cà phê lại bị bật mở. Công chúa Alice vội vã bước vào, ném đi vài chiếc túi thương hiệu đắt tiền sang một bên, sốt sắng hỏi hai vị kỵ sĩ: “Masamune đang ở đâu? Ta có thể cảm nhận được một vị Nữ Thần Đất Mẹ đã tới thành phố, đang ở cách đây không xa!”
“Vương đã rời đi, công chúa Alice. Hắn yêu cầu chúng ta chờ ở đây, đồng thời yêu cầu ta không để ngài ngủ.”
“... Không cho ta liên hệ với Võ Hiệp Vương cùng Phu Nhân Aisha sao?”
“Ta có câu hỏi, công chúa Alice.” Erica khẽ nâng trán, sau đó nghiêm túc hỏi Alice: “Tại sao ngài lại lo lắng về Nữ Thần Athena đến như vậy? Cho dù là trận chiến giữa Vương cùng hai vị Dị Thần, trong đó có một vị Thần Vương, ta cũng không thấy ngài muốn kêu gọi sự trợ giúp của Võ Hiệp Vương. Dù sao môi quan hệ giữa ngài cùng Luo Hao giáo chủ không hề tốt đẹp gì.”
“Đó là còn nói giảm nói tránh đó Erica.” Bạch Công Chúa khó nhịu quệt chiếc mũi xinh đẹp của mình. “Vị giáo chủ kia từng mịt mờ truyền lời qua Công Chúa Vu Nữ của Kiếm, nếu như ta dám bước chân vào Lư Sơn, nàng sẽ không để ta sống sót rời khỏi đó.”
“Vậy ngài tại sao còn...?”
“Không có cách nào a, tình huống khẩn cấp không tính.” Công Chúa Alice phụng phịu ngồi xuống ghế, sau đó cầm lấy cốc cà phê còn đang uống dở của Masamune đưa lên miệng. “Ta có thể cảm nhận được qua Gorgoneion... Vị Nữ Thần Trí Tuệ kia không phải chỉ đơn giản là Nữ Thần Trí Tuệ, nàng thực sự rất nguy hiểm - Bất kỳ Dị Thần nào có tính [tái sinh] của Thần Đất Mẹ, kèm theo sức mạnh của [Tử vong], [Chiến tranh], thậm chí còn mơ hồ giống như là [Thần Vương]... Ta không thể không lo lắng!”
Nghe thấy vậy, Liliana mới đứng bật dậy, lắc lấy vai của Erica:
“Erica! Vị Dị Thần này có vẻ rất nguy hiểm, chúng ta cần thông báo với Seven Sisters cùng phe Nhật Bản!”
“Bình tĩnh đi Liliana. Lý do thật là gì, công chúa Alice?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Trong lúc Liliana Kranjcar ngạc nhiên đến mức khẽ mở miệng không đóng lại được, động tác của Bạch Công Chúa lại đứng lại trên không trung. Mất vài giây, nàng mới miễn cưỡng cười khan, sau đó tiếp tục giả vờ bình tĩnh uống cà phê.
“Ta không hiểu ngươi có ý gì, Erica?”
“Khả năng đóng kịch của ngươi ngày càng tệ.”
“... Được rồi. Thả lỏng tâm trí quá lâu, muốn ngay lập tức quay lại trạng thái ngày xưa cũng mất thời gian a....”
Công chúa Alice nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mới vui vẻ nở nụ cười.
“Lý do lớn nhất - Đương nhiên là vị Nữ Thần Đất Mẹ kia rất [nguy hiểm]! Không chỉ là về sức mạnh của nàng, mà còn là vì nàng là [nàng]!”
Erica ngẫm nghĩ lời nói của công chúa Alice trong giây lát, sau đó mới giật giật khoé miệng.
“Không đến mức đó chứ?”
“Ngươi không hiểu, Erica... Vương từng có một bộ phận hoặc bản thân từng là Dị Thần, ai dám nói hắn không thể kéo vị Dị Thần Athena kia gia nhập vào trong [chiến trường] của chúng ta? Bây giờ đã đủ loạn rồi - Thí Thần Giả, Ma Nữ, Phương Sĩ, Công Chúa Vu Nữ, Kỵ sĩ, nếu lại có thêm Dị Thần quấn vào thì vô cùng phiền phức đấy!”
Đáng tiếc là suy nghĩ này của Công Chúa Alice là hơi muộn, nhưng không biết là may mắn hay bất hạnh, chính Alice vẫn chưa biết điều đó.
“Đó cũng là lý do mà ngươi chắc chắn Võ Hiệp Vương sẽ tham dự?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng nếu như bọn họ chiến đấu với nhau thì sao?”
“Đôi khi đường lên giường gần nhất không phải là qua trái tim, mà là qua vũ khí đấy....”
Dường như để ủng hộ lời nói của Bạch Công Chúa, bầu trời Milan từ sáng rọi bỗng bị màn đêm đen bao phủ.