Một ngày xem em là người nhà, thì mãi mãi vẫn sẽ như vậy...
Phòng làm việc kín đáo tỏa hơi lạnh căng thẳng, Chung Văn Chí đưa tay kéo màn rèm che đi vài đôi mắt vô hình như soi mói đến gương mặt chán chường của Mẫn Anh. Là người của công chúng, bên ngoài không thiếu những tay săn ảnh đang trực chờ bán thông tin mới nhất cho trang báo đầu tuần. Cẩn thận cũng phải chỉ vì khách chung bàn là nam nhân viên phục vụ gây rối cả tuần qua.
“Rõ ràng trong camera là cậu gây chuyện trước, hơn nữa lý do gì ngày nào cũng đều lên tiếng bịa đặt hạ uy tín chúng tôi?”
Từ ngày rút lui để chuyên tâm đầu tư sản xuất phim, Mẫn Anh vẫn giữ được hình tượng mà khán giả tin tưởng đặt tiền đến phòng vé. Độ hot càng cao thì chuyện nhỏ nhặt nhất cũng sẽ bị đem ra mổ xẻ. Vì vậy khi bản thân bị vạ lây trong scandal của gà nhà, Mẫn Anh buộc phải ra mặt để ổn thỏa.
Nhìn nam thanh niên còn non trẻ rụt rè trước mắt, Mẫn Anh không ngờ cái vẻ ồn ào tối hôm đó của cậu ta lại không trùng khớp với hiện giờ chút nào. Sợ sệt ư?
“Công nhận lúc đó tôi vô lý, nhưng Tường Chi cũng đã đổ rượu vô người tôi rồi.”
Đứng trước lý lẻ hai lời của nam thanh niên kia, Mẫn Anh mệt mỏi không chịu được. Sắp tới cô vốn có dự định quay tiểu thuyết Linh Lam ra rạp, giờ chuyện này xảy ra còn ai chịu bỏ tiền quan tâm nữa chứ? Người ngang ngược trước mắt không thể đàm phán, cứ đà này chẳng khác gì cuộc gặp mặt trở nên vô ích tốn thời gian.
“Được rồi chúng tôi không phải hắc đạo mà đe dọa gì cậu, cũng thừa biết có người nhắm vào tôi. Hôm đó Tường Chi đã gặp mặt quản lý Bar giải quyết xong hiểu lầm rồi, còn tốt bụng không để cậu mất việc. Nếu còn không chịu đính chính, cậu nỡ gián tiếp ép chết một người tốt sao?”
Văn phòng mà Mẫn Anh mời người tới gắn đầy camera thu âm. Khá khen cho An Thanh biết cách chọn người, nếu dùng tiền giải quyết chắc chắn cậu ta không nhận. Cũng khá khen cho An Thanh có mắt nhìn người, thuê một thanh niên không bị hư danh làm mờ mắt. Những lời cậu ta lên báo xằng bậy đều không có gì quá đáng, tính ra Chi của nàng vẫn có thể vực dậy được.
Thở một hơi dài ngẫm nghĩ lại, nam thanh niên quyết định đồng ý mà rời khỏi. Chỉ có điều sau khi mở cửa đứng chừng chừ, cậu ta quay sang nhìn Mẫn Anh bằng nửa con mắt nhắc nhở:
“Công việc của tôi được giữ lại rồi, vậy thì tôi nghĩ chị nên sa thải nhân viên pha chế đêm đó đi.”
Cửa phòng khép nhẹ ban cho Mẫn Anh một cảm giác lo lắng không yên bình. Nói như vậy chẳng khác gì An Thanh đang gián tiếp truyền lời đe dọa đã biết được chuyện xấu cô làm mấy năm qua, chỉ là không có chứng cứ. Cũng phải, ly rượu Thanh uống đậm đặc xuân dược. Có lẽ thuê người phá rối chỉ để đổ ly rượu có thuốc tiếp theo mà thôi.
Dính vào tình yêu quả nhiên liền xuất hiện bất cẩn, Mẫn Anh thở dài nghiêng đầu nghĩ về Tường Chi. Tưởng chừng là hứng thú qua đường, không ngờ nảy sinh tình cảm thật sự. Bây giờ muốn rút lui đường đường chính chính theo đuổi Chi cũng đã muộn, còn gì quan trọng hơn việc tự bảo vệ bản thân đây?
Chung Văn Chí từ đầu đến cuối không hiểu Mẫn Anh nghĩ gì. Chỉ biết rằng từ ngày điều hành chung công ty, anh phải giúp cô che đậy biết bao nhiêu hợp đồng đen. Lần này chỉ vì một diễn viên sắp mất thị lực mà rước bao nhiêu phiền phức, anh ta chán ngấy rồi.
“Hủy hợp đồng với Tường Chi làm ơn đi Mẫn Anh. Em cần vui vẻ, nhưng tôi cần tiền. Nếu không còn chung ý kiến, xin em bán lại quyền điều hành cho Vince đi.”
Ngữ điệu khàn đục tuy bức xúc nhưng pha lẫn nguyện cầu tha thiết đến Mẫn Anh. Cô vốn đã chuẩn bị thư giãn khi scandal tạm giải quyết thì lại bị Văn Chí làm cho tức chết. Ngước nhìn người đàn ông bị lợi nhuận làm mờ mắt đội lốt vẻ lịch thiệp trong ves đen, cô nhấn mạnh thức tỉnh:
“Cái trung tâm này từ đầu đã tăm tối còn dám để người khác hợp tác sao? Nói tôi hợp đồng đen, trong khi anh ăn chặn cát-xê gà nhà, chỉ nâng diễn viên xuất thân từ khoa kịch bản rồi thu lợi trên chất xám của họ. Bây giờ chúng ta cùng chung thuyền, tôi rơi xuống thì anh cũng chết đuối. Để xem khi va phải pháp luật, tiền có cứu được anh không?”
Núi cao còn có núi cao hơn...
Nếu để An Thanh tìm được bằng chứng Mẫn Anh muốn diễn viên nữ tình nguyện ngủ qua đêm lấy vai diễn, cô sẽ không đi tù nhưng danh tiếng hoàn toàn bị hủy hoại. Chỉ vì bỏ thuốc bó buộc Tường Chi, cô đã đụng phải một người vì Tường Chi mà lật đổ tất cả.
Yêu là đây sao?
Rốt cuộc An Thanh yêu Tường Chi đến mức nào?
***
Đã hơn một tuần trôi qua Tường Chi nán lại nhà cũ vẫn chưa có ý định về. Pin điện thoại mỗi ngày đều không vơi, lâu lâu còn tội nghiệp bị nàng ném thẳng xuống hồ bơi như một cách giải tỏa bình luận xấu. Đánh đàn và pha chế là thú vui thư giãn, cứ thế tồn tại nhàm chán như cuộc sống mà An Thanh đã gặp phải trước đây.
Soi gương sau khoảng thời gian đỏ mắt vì tác dụng phụ của thuốc, Tường Chi hài lòng không còn lo lắng về gương mặt của mình nữa. Tuy mắt trái đã mất thị lực, nhưng bề ngoài nhìn vào không khác lạ bao nhiêu. Nàng có thể an tâm paparazzi sẽ không nhìn ra căn bệnh mà tùy tiện đăng báo.
HOT: Đã có video chứng tỏ Tường Chi vô tình đổ trúng rượu. Nam nhân viên lên tiếng xin lỗi.
Tường Chi nén cơn đau tròng đỏ để đọc tất cả bình luận bên dưới. Dù sao đa số kẻ công kích đều là anti lâu năm, nàng không còn ngạc nhiên gì nữa.
Bình luận1: Không uổng công tôi tin tưởng cô ấy.
Bình luận2: Từ đầu nên chiết xuất Camera sớm hơn.
Bình luận3: Công ty tốn bao nhiêu tiền để mua chuộc anh ta thế?
Bình luận 2 trả lời : Không xem rõ video anh ta giật tay Tường Chi mới làm đổ rượu hay sao? Mua chuộc cái gì, mua thuốc chuột cho bạn thì có.
Xoa huyệt thái dương ngăn chặn cơn đau đầu, Tường Chi biết dù lần này tạm lắng lại nhưng từ nay về sau ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng. Nghĩ đến An Thanh lòng càng buồn, nàng vô tình dời ánh mắt qua tủ rượu đầy trống rỗng.
Trống rỗng cả tâm hồn.
Sydney nơi Thanh ở có nhà hát Opera, có những dòng sông xanh mà Thanh muốn chạm vào nước. Chị ấy còn thích ăn socola thật ngọt, biết bao nhiêu loại bánh xốp chung khẩu vị mời gọi Thanh đắm chìm. Mùa đông tuyết phủ trắng trời, diễn tả như một thiên đường trong sáng hình thành lên Thanh.
Càng biết nhiều càng thấy Thanh hoàn hảo, hoàn hảo hơn nữa khi Úc còn hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới. Chị ấy sinh ra như dành cho nơi này vậy, em còn lưu luyến để làm gì...
Thật yếu đuối.
Chi quyết định về nhà từ lâu chỉ gặp mẹ qua điện thoại, nàng tự trách bản thân vô tâm nhưng thật sự nơi này không thể nào xoa dịu tâm hồn được. Ngày còn yêu Thanh từng lui tới xem mẹ nàng như mẹ mình, căn nhà cũng chính tay chị ấy mua tặng. Nhiều lúc muốn trở lại làm một đứa trẻ khóc lóc với mẹ nhưng lại sợ bị hỏi lâu quá không thấy Thanh đến chơi.
Chuyện này ít nhiều cũng có người trãi qua, làm gì có ai đi mãi cùng mình từ những ngày thanh xuân đến tận vĩnh cửu...
Thấy con gái rảnh rỗi về thăm, bà vẫn như thường lệ thúc giục con ăn uống, tuyệt nhiên không đến độ quá ồn ào. Tường Chi tủi thân định mở miệng hỏi thì bà đã đoán trước cười cười giải thích ngay:
“Ngày nào cũng thấy mày trên tivi còn nhớ cái gì nữa.”
Câu đáp này có lẽ vui nhiều hơn buồn. Tự cảm thấy nổ lực của mình thật xứng đáng, để cha mẹ tự hào là điều tuyệt vời hơn cả.
Đến bây giờ bệnh tình của Tường Chi ngay cả gia đình nàng cũng giấu, với người sống tình cảm như mẹ thế nào cũng nói cho Thanh nghe. Ăn một tô cơm như ngày xưa chơi thể thao về thường đói bụng, nàng vẫn bị mẹ la con gái không biết giữ ý tứ chút nào. Mùi vị gia đình làm bao nhiêu áp lực trong Chi vỡ òa, nàng bật khóc nhận ra mình từng cho Thanh cảm giác ấm cúng này rồi lại tuyệt tình cướp đi mất.
Tiếng tivi tắt đi trả lại không gian êm ả lắng đọng, bà thở dài đầy tâm sự rót nước cho con gái. Có lẽ thành công là sự đánh đổi của áp lực, bề ngoài mạnh mẽ bao nhiêu thì tâm hồn vụn vỡ bấy nhiêu.
“Nếu một mình không ai chia sẻ thì về đây nghe không.”
Nói như vậy thì thật sự mẹ đã biết Thanh không còn ở lại nữa rồi.
“Mẹ biết chị Thanh...”
Chi mới ngập ngừng đến đây bà đã cắt lời ngay.
“Thanh ấy à, nó đến thăm mẹ còn nhiều hơn cả mày đấy.”
Lúc này đôi mắt tròn xoe đỏ ngầu làm Chi trông thật ngơ ngác, cũng đành cúi đầu nén cơn thắt lòng mà thôi. Thanh đến không để lại một dấu vết gì, một ngày xem em là người nhà, thì mãi mãi em cũng vẫn là người nhà của Thanh. Thà không biết thì thôi, biết rồi lại cắn môi bật máu. Tâm muốn trao hết cho người nhưng càng yêu lại càng vướn vào tơ lí trí.
Biết phải làm sao.
Đưa mắt nhìn ra xe Audi của Chi đậu trước cửa, bà nhớ lại những ngày Thanh đến chơi cũng đều đậu chỗ tương tự. Không biết cũng hãng hay không, nhưng đều là xe màu trắng. Từ lâu vốn biết hai đứa có tình cảm gì, chỉ là vờ như không rõ mà thôi. Ngày về nhà ăn cơm đứa nào cũng khóc, hỡi thế gian tình yêu là gì...?
“Mặc dù không biết hai đứa làm sao, nhưng Thanh nó hay dặn mẹ đừng nấu canh cua mực, cũng đừng cho mày ăn hải sản. Nuôi mày lớn mà còn không biết mày dị ứng nữa, nhìn nó vừa khóc mà mẹ thấy thương.”
Nước mắt Chi rơi xuống tô cơm chưa vơi nhiều, làm sao cầm lòng được khi trong tim tan nát đây. Đôi vai gầy run rẩy không sao vững được, Tường Chi tiếp tục nuốt mà cổ họng buốt giá vì nhớ Thanh. Ngày còn về nhà vào cuối tuần mang theo máy ảnh, Thanh cũng đã dùng qua chiếc thìa này rồi. Giờ chạm vào inox lạnh ngắt, tựa như cho Chi biết bao nhiêu nước mắt chị ấy đổ thành băng.
Cớ sao còn yêu mà dằn vặt nhau đến vậy? Em chọn lí trí cũng đâu khiến Thanh cảm thấy hạnh phúc.
_
Trời bắt đầu về chiều, rời khỏi nhà mà xe lăn bánh chậm rãi. Đứng trước cửa tiệm sửa chữa máy ảnh kỹ thuật mà một trăm lần Chi cũng không dám bước vào. Nàng đem đi sửa từ sáng hôm sau sau khi đập nó, vì vậy trong lòng vẫn sợ không sửa được mà mãi không dám ghé lấy về.
“Lâu quá mới tới lấy vậy? Bận đi quay quá hả em?”
Chủ tiệm dường như nhận ra Chi, anh có phong cách thật bụi bặm vì vậy xem phim hành động của nàng là chuyện không khó hiểu.
“Không hẳn, tôi tưởng hư hỏng nặng sợ anh cần nhiều thời gian.”
Người đối diện hào hứng vì gặp được minh tinh có lối hành phim hợp gu mình, anh ta thoải mái chửi thề quen miệng nhưng người ở đây hào sảng tốt bụng ai cũng biết. Chi không ý kiến gì.
“Hỏng mẹ gì, loại đắc tiền khó hư lắm anh thay mỗi kính vỡ là xong”
Tâm trạng dần tốt hơn khi biết máy ảnh đã an toàn đem về nhà. Dù sao cũng là vật kỷ niệm như có linh hồn vậy, vắng nó một tuần nàng đã cảm thấy nhớ rồi...
Để xe ngoài cửa nhưng không lái vào, Chi định trở về vì tối nay cuối tuần phải đi dự thảm đỏ. Nhận ra người giúp việc theo giờ đã đến dọn dẹp, bà giúp Chi đem hàng tá rượu ngoại chất lại vào trong tủ mà vẻ mặt ngớ ngẩn vô cùng.
Người giàu thường trưng rượu rồi buồn buồn đập vỡ vậy sao? Sau một tuần dọn dẹp mà mùi vẫn còn đọng lại khiến bà say mỗi ngày.
Vừa xong thì quả nhiên quản lý gọi đến, rất may cả tuần nay ở ẩn không một tay săn ảnh nào bám theo đuôi xe của nàng. Ngày xưa Chi thường bắt taxi để tránh lên báo, không thì ngay cả nơi riêng tư nhất cũng sẽ có fan cuồng chờ trực bên ngoài, thật là nguy hiểm.
•
Chạng vạng tối đã lên đèn, thảm đỏ đầy rẫy tiếng nháy ảnh quy tụ rất nhiều người nổi tiếng lần lượt lướt qua nhau. Vince vừa mở cửa xe cho An Thanh đã có người nhanh chóng chụp lấy khoảnh khắc đẹp, đăng bao nhiêu nghi vấn lên báo mà An Thanh có bao giờ thèm đọc đâu. Vince cũng muốn lắm mà đa số không hiểu hết chữ được, lớn lên từ nhỏ tại Úc, anh ta chỉ rành Tiếng Anh.
Từ ngày bước vào giới giải trí Thanh trang điểm khá đậm, màu tóc cũng nhuộm nhạt đi càng tôn lên vẻ ngoại kỳ diệu khó diễn tả. Tuổi Thanh bây giờ rơi vào giữa bờ vực quyến rũ của trưởng thành, bao nhiêu ánh mắt tán tỉnh đổ dồn mà nàng chỉ tìm kiếm xem Chi có đến dự không.
Chỉ sợ biết tối nay có mình, em sẽ không đến mất...
Một số đồng nghiệp ngỏ lời chụp ảnh cùng, Thanh vui vẻ đáp ứng ngay. Tuy danh tiếng nàng không thể nào hơn Chi được, nhưng để hủy hoại em thì chỉ cần có tiền là giải quyết được dễ dàng. Đồng tiền tàn khốc như vậy, nó thật sự cuốn em vào hư vinh sao?
Hôm nay là sự kiện lớn tiện lúc Chi xuất hiện sau scandal vừa qua. Nàng đi cùng quản lý, hoàn toàn tránh xa Mẫn Anh để ngăn nỗi nghi ngờ thẳng nữ trong Thanh trổi dậy. Tuyệt nhiên trãi qua tin xấu vẫn làm Chi được đón nhận, chỉ có điều các đạo diễn quen biết trước đó lần lượt chỉ cười chào cho qua.
Đơn độc đứng giữa hào quang mình chọn, bóng lưng em khiến Thanh vô tình thấy mà đau lòng.
“Tách!”
Tiếng máy ảnh nháy lên nhòe cả ánh sáng vào mắt Chi. Nàng giật mình khi bàn tay bị một người dịu dàng nắm lại, ôi cái nắm tay này bốn năm xa cách mà nay chợt bồi hồi ngỡ trời xanh. Điệu cười của An Thanh nhìn vào khung kính mà hạnh phúc đến nhường nào.
“Đẹp lắm, cả hai đổi kiểu đi.”
Người chụp ảnh hô lớn giữa nơi ồn ào náo nhiệt, Thanh lúc này mới xuất hiện cảm giác lần đầu yêu thích quan cảnh mà mình từng chán ghét năm xưa. Chỉ khi cùng nắm tay em giữa thiên đường ống kính này, nàng mới không còn lo sợ em không cần máy ảnh của mình nữa. Chỉ khi nắm tay em giữa bao nhiêu đôi mắt đổ về, nàng mới thực sự cảm giác em sẽ thuộc về mình.
Nhưng cảm giác cũng chỉ là cảm giác khi khoảnh khắc này không bao giờ kéo dài mãi mãi.
Tường Chi biết Thanh rất thông minh đang ngầm lợi dụng chuyện này mà thử lòng mình. Ở nơi đây đông người chỉ cần một thái độ nhỏ cũng sẽ bị soi khắp trang báo, đành mặc cho An Thanh nắm tay mình đi đủ nơi mà không có ý định thu tay về.
HOT: An Thanh và Tường Chi thân thiết đến không ngờ trên thảm đỏ tối nay.
Những tiêu đề báo in đậm như vậy mới đáng để Thanh xem chứ. Ngẫm nghĩ vu vơ trong lòng, Thanh tự cười một mình rất ngốc. Vô tình khoảnh khắc tươi vui quyến rũ này lại để Tường Chi quay sang thu vào mắt, hóa ra chị ấy cũng dễ thỏa mãn đến vậy.
Chi cũng cười, nhưng lại là cười buồn. Lòng vời vợi làm sao...
Tự nhắc mình nên tỉnh táo, Tường Chi khéo léo rút tay khỏi An Thanh. Nào ngờ càng động người nắm càng chặc, ảnh hưởng đến cả vết thương cũ trên khớp tay Tường Chi. An Thanh biết điều đó nhưng bây giờ nàng xuất hiện tâm lý âu lo, để em rời khỏi như bản thân trãi qua ngày mất em lần thứ hai tái hiện lại.
“Đang sợ tôi dở trò sao?”
Hai người bắt đầu thì thầm cuộc tán gẫu trong vui vẻ mà diễn viên chuyên nghiệp thường che mắt. Tường Chi nén tiếng thở dài, cho dù gần gũi đến đâu thì cũng phải học cách chấp nhận khi nghe câu xưng hô lạ lẫm này. Không còn gì với nhau nữa, là em muốn mà?
“Sợ chứ, dở trò tôi trong quán Bar, nếu Mẫn Anh không nói chắc tôi cũng không ngờ người hoàn hảo như chị lại đấu theo kiểu này.”
Lại là Mẫn Anh, An Thanh nghe xong trả lại điệu cười nhạt nhẽo. Em cố tình gây xung đột với nàng, hay thật sự tin lời Mẫn Anh cáo già đó đây?
Bàn tay thất vọng buông thả, trên đầu ngón tay còn vươn chút lở loét chưa lành hẳn vì chanh của An Thanh. Nàng vì em sau lưng chứng kiến bao nhiêu chuyện độc hại, em lại tin rằng nàng nhất nhất thực sự muốn đè chết em. Thanh có nghĩ như vậy đấy, nhưng đối diện rồi sao lại không nỡ xuống tay.
Nghẹn ngào long lanh ánh mắt, mọi người nhìn vào cứ ngỡ mắt Thanh vốn dĩ đã như vậy. Nàng nghiêng người ghé sát vào tai em, buông lời khuyên của một người phụ nữ trưởng thành. Trong mắt nàng, em vẫn mãi thật bé bổng.
“Nếu là em, tôi sẽ kinh doanh tay trái thay vì đi tin tưởng cái danh tiếng này và giao phó tương lai cho Mẫn Anh.”
Hơi thở bên tai lúc này chỉ cách một sợ tóc nhỏ, Tường Chi ngăn chặn rung động bên trong mình. Bức quá buộc phải buông một câu sát thương nặng nề phá tan nổi hi vọng trong Thanh:
“Cho dù có mất hết tất cả tôi cũng không quay lại với chị.”
Tiếng gót giày êm dịu trên thảm đỏ, hai người hướng về hai hướng cười trong bi thương. Thanh bất động chôn chân ở một chỗ, tâm hồn tan rã thành hơi sương.
__________
Buồn quá hò...