“Ngữ nhi, không cần quan tâm đến hắn, chúng ta đi thôi.” Hiên Viên Mặc mất hứng khi thấy hắn vũ nhục Triển Tình Ngữ, liền kéo nàng đi.
“Từ từ.” Nàng dừng cước bộ, bỗng ngồi xuống, nhìn mặt của tên ăn mày.
“Ngươi dựa vào cái gì có thể nói người khác đang thương hại ngươi? Trên đời này còn có nhiều người đáng thương hơn ngươi, đừng tưởng rằng ngươi đáng thương hơn người khác.” Nàng lạnh lùng cười: “Thời điểm này, cuồng ngạo chỉ là vô dụng. Ngươi nghĩ rằng ngươi cứ như hiện tại, cự tuyệt người khác thì người chịu tội chỉ là chính ngươi, cái này gọi là không có đầu óc.”
“Ngươi dám nói ta không có đầu óc?” Thiếu niên kia nổi giận nói: “Ta vốn không cần sự thương hại của các ngươi, ta không thích.”
Bỗng nhiên, hắn hét to một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hóa ra, hắn bị Triển Tình Ngữ lấy tay đè lên vết thương trên chân, sự đau đớn nhất thời khiến hắn kêu to lên.
“ Đau không?” vẻ mặt của nàng lạnh lùng.
“ Ngươi buông tay!” Tay hắn định lấy tay nàng ra nhưng lại bị nàng bắt được: “Ngông nghênh không phải là thứ dùng trong lúc này, ngươi muốn chân ngươi bị phế hay muốn mặt mũi của ngươi?”
Thiêu niên quay mặt đi, gầm nhẹ: “Không liên quan đến chuyện của ngươi.”
Nàng kéo lấy một tay hắn: “Theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm thầy thuốc.”
“ Ngươi buông, không cần ngươi lo.” Cước bộ của hắn lảo đảo, bởi vì vết thương trên đùi, hắn không thể nào bước đi, bị nàng kéo như vậy nhất thời động đến vết thương, sắc mặt hắn chuyển sang màu xanh tím.
“ Ngữ nhi, nàng…” Hiên Viên Mặc kinh ngạc nhìn hành động của nàng, thấy nàng thật sự kéo thiếu niên đó đi vào một y quán không xa, hắn thu ánh mắt rồi cũng đi theo.
Vào trong y quán, nàng trực tiếp đem thiếu niên ấn xuống ghế: “Đại phu, trên đùi hắn sinh mủ, xem cho hắn.”
Thầy thuốc đi thẳng tới, nhìn thiếu niên kia cả một thân bẩn thỉu, sinh mủ trên đùi, kiểm tra một chút, nhướn mày “ Sao lại nghiêm trọng như vậy? Để lâu thêm chút nữa, chân của ngươi sẽ bị phế.”
Thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng: “Chân ta cũng không đến lượt ngươi quản.”
Triển Tình Ngữ nhướn mi, “Phải không? Ngươi hôm nay đã thế rồi mà còn mạnh miệng.”
Tiểu hài tử trợn mắt nhìn, rõ ràng chỉ là một cái thiếu niên nhỏ tuổi, nhưng cặp mắt hắc bạch phân minh kia mang theo vài phần khí thế làm cho người khác sợ hãi, khiến người ta không lạnh mà run.
Triển Tình Ngữ nhìn thẳng hắn, sau một lúc, con ngươi của thiếu niên bỗng mở to, đột ngột mở tay nàng ra.
“ Ngươi làm cái gì vậy?”
“Đừng nhúc nhích.” Hai mắt hắn bỗng nhiên tỏa sáng, ngẩng đều kêu lên: “Ngươi có phải sinh vào ngày hai mươi bảy tháng ba năm Canh Tử?”
Triển Tình Ngữ sửng sốt.
Hiên Viên Mặc đẩy tay hắn ra, đem tay Triển Tĩnh Ngữ nắm trong bàn tay mình, cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi sao biết được?”
Một cái ăn mày xa lạ như thế sao lại biết được ngày sinh tháng đẻ của TRiển Tình Ngữ?
Biểu tình của thiếu niên mừng như điên, hắn nhìn chằm chằm vào Triển Tình Ngữ, khóe miệng cong lên: “Ta là thầy tướng số.”
“ Ngươi biết đoán mệnh?” Thầy thuốc kia dẫn hắn nằm một bên: “ Vậy sao không tự tính toán số mệnh của mình đi?”
Thiếu niên quay lại trừng mắt nhìn hắn: “Ta nhìn thấy số ngươi rất nhanh sẽ chết.”
“ Ngươi…”
“Đại phu đừng chắp nhặt với hắn.” Triển Tình Ngữ nhướn mày: “Ta mặc kệ ngươi có phải là thầy tướng số hay không, hôm nay phải trị bệnh cho tốt. Mặc, chúng ta đi.”
“Từ từ!” Thiếu niên kia gọi bọn họ lại, hắn căn bản không để ý miệng vết thương trên đùi chảy máu đến thống khổ, hai mắt sáng lên nhìn bọn họ chằm chằm: “Ta và các ngươi sẽ đi cùng nhau! Các ngươi phải nhận ta.”