Triển Tình Ngữ nở nụ cười.
Triểu tử này rất cuồng ngạo, nàng dựa vào cái gì mà nhận hắn lại?
“ Vì sao ta phải thu nhận ngươi?” Nàng ôm tay nhìn hắn: “Ngươi bé như vậy thì có thể làm gì?”
“Chỉ bằng ta thấy các ngươi rất nhanh sẽ gặp nạn đổ máu.” Hắn dõng dạc nói ra điềm xấu mà bọn họ sẽ gặp.
Khuôn mặt Hiên Viên Mặc ngày thường dịu dàng, giờ phút này lại trầm xuống.
“Ngữ nhi, chúng ta đi thôi, không cần nghe hắn nói linh tinh.” Hiên Viên Mặc muốn đưa Triển Tình Ngữ rời đi.
Bước chân của TRiển Tình Ngữ không có di chuyển, bình thản hỏi: “Tốt, vậy ngươi có thể cho ta biết, ta từ chỗ nào tới?”
Thiếu niên nở nụ cười: “Ta biết, ngươi đến từ một nơi mà người ở đây không ai biết, nơi đó có những thứ mà nơi này không có.”
Triển Tình Ngữ chấn động. Ông trời, hắn có thể nhìn ra nàng đến từ tương lai sao?
Một lúc sau nàng ngạc nhiên nhìn hắn bằng con mắt nghi ngờ: “Được, ta thu nhận ngươi, nhưng ngươi phải giúp chúng ta vượt qua tai ương đẫm máu này.”
“Ngữ nhi?” Hiên Viên Mặc có chút kinh ngạc, hắn thấp giọng nói: “Vì cái gì phải lưu hắn?”
“Hắn có chút bản lĩnh, xem hắn tính toán sao rồi nói sau.” Triển Tình Ngữ đánh giá tiểu hài tử: “Ngươi tên gì?”
“Mộc Tà.” Miệng hắn nhếch lên, thậm chí đối với sự đau đớn của vết thương trên đùi đều thờ ơ.
Triển Tình Ngữ bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này có chút kì quái.
Hắn quả thực có chút không giống tiểu hài tử, lý trí có thể tĩnh lặng như thế, đau đớn đối với hắn không có cảm giác gì sao?
Hay thực tế, hắn chỉ là cố gắng nén đau?
Nàng quay người sang chỗ khác, thóang nhìn thấy bàn tay của thiếu niên nắm chặt trong tay áo, đầu ngón tay bấm vào da thịt, gần như sắp chảy máu.
Hắn vẫn rất đau, chỉ là không muốn chịu thua trước mặt nàng. Người này đúng là rất ương ngạnh.
Hiên Viên Mặc cũng không nhìn nữa, hắn cũng không nói gì, chính là cũng không biết Mộc Tà đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, thầy thuốc đã băng bó miệng vết thương xong cho hắn, cầm dược đưa đến rồi nói: “Trở về phải tĩnh dưỡng tốt, ba ngày thay thuốc một lần, còn có một chút thuốc bổ, một ngày uống ba lần.”
Thiếu niên chỉ thở dài rồi đứng lên, giống như đang đợi người khác hầu hạ.
Phỏng chừng là đại thiếu gia được người khác phục vụ quen rồi, bây giờ còn chờ người hầu hạ hắn?
Khóe miệng Triển Tình Ngữ giật giật, kéo Hiên Viên Mặc rời đi, bỏ lại hắn một mình: “Ngươi cầm thuốc của mình đi, nhớ kĩ thân phận hiện tại của ngươi là hạ nhân của chúng ta, không phải chủ tử.”
Mộc Tà hừ một tiếng, hắn mới thay thuốc, chân vẫn không tiện hoạt động, nhưng Triển Tình Ngữ cũng không có chút nào thương hại, xem hắn như người thường.
Tuy rằng hắn không vừa lòng nhưng cũng không nói gì được, cầm dược, khập khiễng bước theo bọn họ.
Triển Tình Ngữ chẳng qua muốn giết chết sự kiêu ngạo của hắn.
Nhìn hắn khốn khổ hai năm tám vạn khiến cho nàng không hề dễ chịu.
Đi một lát thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, cắn răng kéo chân đi, nàng hừ một tiếng: “Tam Cửu, đi lấy xe ngựa lại đây, chúng ta quay về Vương phủ.”
Hiên Viên Mặc từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Mãi đến khi xe ngựa dừng trước bọn họ, Hiên Viên Mặc đứng trước xe ngựa, chờ Triển Tình Ngữ lên trước, quay đầu lại phân phó: “Để cho tên tiểu tử kia lên đằng trước ngồi, tranh để người khác nói chúng ta khi dễ hạ nhân.”