Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 40: Chương 40: Chiến Tranh Lạnh




Mộc Tà hừ một tiếng, dù không cam lòng nhưng vẫn phải ngồi ở phía trước.

Lên xe ngựa, Triển Tình Ngữ nhìn Hiên Viên Mặc im lặng đến dị thường, hắn không nói một câu, mắt khép hờ hờ, giống như một đóa hoa hải đường đang ngủ, tuy rằng đẹp nhưng một chút sinh khí cũng không có.

“ Mặc, chàng làm sao vậy?”

Hiên Viên Mặc mở to mắt, quay đầu đi, ngữ điệu có chút lạnh nhạt: “Không có gì.” [Tiểu Bạch: Anh ghen thì cứ nói đại đi.]

Triển Tình Ngữ nhìn mặt hắn: “Không có gì? Bộ dạng này không phải là đang giận ta?”

Hiên Viên Mặc thản nhiên nói: “Không có.”

Còn nói không có, cái bộ dáng này của hắn, rõ ràng là giận dỗi.

Triển Tình Ngữ nhướn mi, “Bởi vì ta thu tiểu tử kia phải không?”

Hiên Viên Mặc không nói, hắn nhắm mắt: “Không có.”

Nếu không có, như vậy là thế nào?

Nàng mở to mắt: “Làm sao vậy, là bởi vì ta không hỏi qua ý kiến ngươi liền thu hắn sao? Ta cảm thấy những điều hắn nói có thể tin được, bằng không hắn sao có thể biết được ngày sinh tháng đẻ của ta?”

Hắn vẫn như cũ, lặng im.

Triển Tình Ngữ nổi giận: “Chàng rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn chiến tranh lạnh cùng ta sao?”

Hắn không nói được một lời.

Triển Tình Ngữ hừ một tiếng, quay đầu không thèm nói tiếp.

Không khí nhất thời có chút bức bí, làm cho người ta sinh thấy áp lực gần như không thể thở.

Mãi đến khi trở lại Thụy vương phủ, hắn và nàng hai người đều im lặng, không nói một lời.

Triển Tình Ngữ trong lòng ảo não, nhìn vẻ mặt tiểu tử Mộc Tà soi mói làm cho nàng cảm thấy khó chịu.

“ Người đâu đem tiểu tử này đến chỗ của tổng quản, tìm cho hắn một việc vặt ở Tạ Phương các.”

Mộc Tà hừ một tiếng “Ta không muốn làm hạ nhân.”

“Phải không, thật đáng tiếc, Thụy Vương phủ không phải là nơi cho không người ta cơm.” Nàng lười biếng nhìn hắn một cái, đi nhanh về phía trước.

Hiên Viên Mặc vẫn im lặng không nói gì, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với nàng.

Mộc Tà ở đằng sau nhìn hai người bọn họ, khóe miệng có chút suy nghĩ tươi cười, nhìn hắn không hề giống với đứa trẻ mười tuổi khác.

Mà khi đến Tạ Phương các, Hiên Viên Mặc cũng không về phòng của bọn họ mà xoay người đến thư phòng.

Triển Tình Ngữ ngoái đầu lại trừng mắt nhìn hắn, thấy bóng dáng hắn rời đi có chút vắng lặng, không biết hôm nay hắn vì cái gì mà giận dỗi.

Hiên Viên Mặc trước sau vẫn dịu dàng, ôn tồn với nàng, hôm nay làm sao vậy?

Nếu hắn giận dỗi một cách vô lí mà không nói ra như vậy, nàng cũng sẽ không giải thích với hắn.

Triển Tình Ngữ hừ một tiếng: “Cần xin lỗi thì phải là chàng chứ ta tuyệt đối sẽ không nhận lỗi.”

Chuyện này nàng cũng không có làm gì sai, nếu hắn không thích thì lúc ấy có thể phản đối, sao lại giận dỗi thế này?

“ Vương phi.” Mộng nhi bưng hoa quả mang vào phòng: “Mộng nhi nghe nói người dẫn theo một tên hạ nhân nữa về?”

Triển Tình Ngữ lau quả táo ăn: “Ừ, trên đường thấy hắn đáng thương, liền mang hắn về.”

“Vương phi vẫn lương thiện như trước.”

Mộng nhi cười nói: “Đúng rồi, ngày xưa Thái hậu lễ Phật thường không tiện xuất môn đều mời Vương phi mỗi ngày mười năm trăng tròn đến Thanh Lương Tự giúp người dâng hương. Ngày mai chính là mười lăm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.