“Sao? Đó là đương nhiên, ngày mai ta sẽ đến Thanh Lương Tự dâng hương, vì Thái hậu cùng Vương gia cầu phúc.”
“ Thân thể Vương gia so với trước tốt hơn rất nhiều.” Mộng nhi thở dài: “Xem ra Vương phi thật là phúc khí của thiên hạ, nói không chừng Vương gia rất nhanh sẽ khỏi hẳn bệnh.”
Triển Tình Ngữ thu ánh mắt, nàng nghiêng người dựa lên xích đu, “Sáng sớm hắn còn phát bệnh, bệnh của hắn chỉ sợ là rất nặng. Ta nhất định sẽ dành nhiều thời gian cầu phúc cho hắn.”
Mộng nhi này là Thái hậu phái đến để giám sát Hiên Viên Mặc, có vẻ Thái hậu cũng không muốn thân thể hắn tốt lên?
“Vương phi không cần lo lắng. Sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ khỏe lại.”
Triển Tình Ngữ bình thản nói: “Phải chuẩn bị cái gì thì ngươi đi chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai chúng ta đến Thanh Lương tự.”
“Dạ, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị.”
Nói xong nàng liền lui xuống.
Triển Tình Ngữ cảm thấy buồn bực, liền tìm sách để đọc, tuy rằng chả giúp gì nhiều nhưng cũng đỡ nhàm chán.
Thời gian thoáng cái qua nhanh đã tới thời gian ăn trưa, nha hoàn hầu hạ trong Tạ Phương các có mấy chục người, riêng nha hoàn hầu hạ nàng cũng đã rất nhiều, cái này cũng chưa tính những hạ nhân quét tước.
Triển Tình Ngữ tới phòng khách dùng bữa nhưng khi đồ ăn được mang lên vẫn chưa thấy Hiên Viên Mặc đến.
Người này muốn tuyệt thực sao? Cơm cũng không muốn ăn?
“Vương gia đâu?”
“ Lúc quay về cùng Vương phi, Vương gia tự đem chính mình nhốt trong thư phòng đến tận trưa vẫn không đi ra.” Đại nha hoàn Thúy Trà trả lời.
“ Hắn không có đi ra? Đi gọi hắn đến ăn cơm đi.”
Cho dù hắn giận dỗi, cho dù hai người chiến tranh lạnh cũng không nên đối xử với bản thân mình không tốt, huống chi thân thể hắn lại không khỏe.
Thúy Trà liền sai người đi mời Hiên Viên Mặc.
Nhưng một lúc lâu sau, gã hạ nhân kia lại quay lại.
“Vương gia không tới?”
“Vương phi, Vương gia nói ngài ăn trước đi, người hiện tại không đói bụng, cũng không muốn ăn cơm.”
Không muốn ăn?
Sắc mặt Triển Tình Ngũ nhất thời trầm xuống, hừ, không nghĩ hắn còn kiên quyết không muốn đi ra, nghĩ đến lúc trước hắn dịu dàng với mình, cũng không nghĩ đến hắn sẽ nổi cáu?
“Hắn không ăn thì ta ăn, không nên lãng phí thức ăn.” Triển Tình Ngữ nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng, cầm đũa lên ăn.
Đợi khi nàng ăn xong rồi, cũng không thấy Hiên Viên Mặc đến.
Trong lòng nàng bực bội, rời nhanh khỏi phòng khách qua nhiều hành lang, vốn nghĩ muốn trở về phòng mình, không ngờ lại đi tới nơi khác.
Đợi đến khi nàng dừng chân, mới phát hiện mình đã đứng trước cửa thư phòng.
Chết tiệt, nàng đã nói chính mình không được áy náy, phải để hắn đến trước mặt nàng giải thích, Triển Tình Ngữ, tự trọng của ngươi thấp thế sao ?
Nàng tự mắng chính mình, Thúy Trà cười hỏi: “Vương phi, ngài không muốn vào sao?”
“Hắn còn bận việc, ta vào quấy rầy làm gì?” Triển Tình Ngữ đi qua cửa, bỗng nhìn thấy Hiên Viên Mặc đang ngồi ở trong phòng.
Hắn đưa lưng về phía nàng, cầm bút viết cái gì đó.
“Vương gia, ngài ăn cơm trước đi, thân thể ngài sẽ không chịu nổi.” Tam Cửu khuyên nhủ, mặt mày ủ dột đứng bên cạnh nhìn Hiên Viên Mặc.
“Ta không muốn ăn” Hắn ngừng bút lại, cầm lấy tờ giấy trên bàn hong khô trước gió.
Triển Tình Ngữ nhìn kỹ thì thấy trên bức tranh có một vị giai nhân, lẳng lặng đứng ở giữa vườn hoa đang khoe sắc, xoay đầu mỉm cười, ba nghìn hồng nhan không ai sáng bằng.
Nửa ngày sau Triển Tình Ngữ mới có phản ứng.
Người trong bức tranh của hắn, đó là nàng.