Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 42: Chương 42: Ghen




Người trong bức tranh của hắn, là nàng.

“Tam Cửu, cầm nó lên.” Hắn vừa nói vừa ho khan, cả người giống như chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã.

Trong lòng Triển Tình Ngữ căng thẳng, nàng cắn răng nhìn hắn.

Tên tiểu tử bảo thủ này, hắn nhất định là cố ý phải không?

Nàng mới không thèm bị lừa, chuyện này, nàng cũng không hề sai gì hết!

Triển Tình Ngữ xoay người định rời đi, nhưng chân lại không cách này cử động được, nàng làm cách nào cũng không thể đem ánh mắt đang trên người hắn di chuyển đi chỗ khác.

Mãi đến một lúc sau, biểu tình trên mặt nàng thay đổi, đột nhiên đi đến trước cửa, “bính” một tiếng đá văng cửa ra.

Hiên Viên Mặc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nàng, môi hắn giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói.

“ Ta đứng ở nơi này chàng cũng chưa thèm nhìn tới, lại trốn ở trong phòng vẽ họa của ta, hình như chàng phát hiện được điều gì đặc biệt hơn chăng?” Nàng chế nhạo nói.

Hiên Viên Mặc buông mắt xuống.

Triển Tình Ngữ hừ một tiếng, bước vào: “Tất cả lui ra cho ta!”

Đám hạ nhân hai mắt nhìn nhau, dễ dàng nhận ra hai người bọn họ đang cãi nhau, vội vàng rời đi. Hắn xoay người không nói tiếng nào nhìn bức họa cuộn tròn trong tay, mãi cho đến khi cảm thấy hô hấp của nàng gần sát mình.

“ Hiên Viên Mặc.” Nàng hét lên: “Chàng ngẩng đầu lên nhìn ta.”

Nàng thô bạo trực tiếp nâng đầu hắn dậy, tức giận chỉ vào mặt hắn: “Ta không phải chỉ là dẫn một tiểu hài tử trở về thôi sao, lúc đó chàng cũng có đi theo ta đúng không? Vương phủ của chàng thiếu cơm sao? Nếu chàng không muốn lúc đó có thể nói thẳng ra, sao lại còn hờn giận với ta như vậy?”

Hiên Viên Mặc hé miệng, cắn nửa môi, giống như một đứa trẻ vô tội.

Triển Tình Ngữ thấy hắn còn chưa chịu nói chuyện, lại bực tức nói: “Được, nếu chàng đã mất hứng như vậy, có phải thấy ta ở vương phủ ăn cơm trắng chàng cũng không thích đúng không? Nói như vậy, ta đây nên rời đi!”

Nàng xoay người rời đi.

Hiên Viên Mặc nhất thời luống cuống, vội vàng nắm lấy tay nàng: “Đừng đi, Ngữ nhi, đừng đi!”

Triển Tình Ngữ quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: “Vậy chàng muốn như thế nào? Tức giận không chịu nói, bộ chàng nghĩ rằng ta là con giun trong bụng chàng, cái gì đều biết sao?”

Hắn cúi đầu, giống như một đứa trẻ bị oan ức, môi bĩu ra, hắn không nói, nhưng vẫn như cũ không chịu buông tay nàng ra.

Đang lúc Triển Tình Ngữ sắp không chịu được nữa, hắn mới mở miệng nói: “Nàng cầm tay hắn.” Âm thanh của hắn không lớn, nếu không chăm chú nghe thì sẽ không nghe rõ.

“Cái gì?” Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn nhìn nàng một cái, hạ mi mắt: “Ta không thích nàng cầm tay hắn, còn thân cận với hắn như vậy.”

Vẻ mặt Triển Tình Ngữ nhìn hắn không thể tin được, một lúc sau dở khóc dở cười.

“Ai.” Nàng rốt cuộc bất đắc dĩ nâng mặt hắn hói: “ Mặc, chàng đang ghen sao?”

Nàng không nghĩ tới người này lại còn đủ sức để ghen, bởi vì thế mà bộ dạng của hắn mới không vui sao?

Sắc mặt Hiên Viên Mặc nhất thời đỏ lên, hắn lúng túng nói: “Ta, đúng là ghen. Ta không thích hắn, rất không thích. Hắn làm cho ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng nàng lại tự mình dẫn hắn về.”

“Nhưng lúc đó chàng có phản đối đâu, nếu lúc đó chàng khăng khăng như vậy, ta sẽ không đem hắn trở về.”

Hiên Viên Mặc lẩm bẩm nói: “Ta sợ nếu như vậy, nàng sẽ chán ghét ta.”

Triển Tình Ngữ dở khóc dở cười, véo véo khuôn mặt của hắn: “Ngốc tử của ta, thật không biết nói điều nào tốt cả. Sao có thể ngốc đáng yêu như vậy chứ? Làm thế nào để ta chán ghét chàngđược đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.