Quả thực làm cho nàng yêu trong lòng, cũng lại bất đắc dĩ, cũng lại buồn cười. Nhưng bộ dáng dè dặt của hắn cũng làm cho nàng đau lòng.
“ Sẽ không sao đúng không?”
Triển Tình Ngữ gật đầu: “Chàng suy nghĩ nhiều quá, Mộc Tà bất quá chỉ là một ngoại nhân không quan trọng, huống chi vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngay cả bình dấm chua này chàng cũng muốn ăn sao?”
“ Như vậy nhé? chàng cùng người ngoài so đo làm gì?”
Hiên Viên Mặc nhìn nàng, bởi vì một câu nói người ngoài của nàng mà bỗng cảm thấy sung sướng, nhìn thấy động tác của nàng, hắn vội đi tới giống như tiểu hài tử được kẹo, ôm chặt lấy nàng.”
“ Ngữ nhi, đừng giận ta nữa được không, nàng nói đúng, hắn chỉ là người ngoài mà thôi, ta lại giận dỗi với người ngoài. Ta sai rồi, nàng đừng giận ta nhé?”
“ Ngốc, ta không giận. Nhìn chàng như vậy ta cũng thấy hết giận.” Nàng kéo tay hắn: “Phải đi ăn cơm mau, không thể để đói được.”
Vẻ mặt hắn vui vẻ, cùng nàng song song bước ra khỏi thư phòng đi ăn cơm trưa.
“ Cái kia…..” Hắn ngồi bên cạnh vừa ăn cơm, vừa nhìn nàng: “Hoắc Ưng nói ta với nàng phải chia phòng ngủ, hắn nói ta tạm thời không nên, không nên làm chuyện phòng the.”
Triển Tình Ngữ ho khan một tiếng, có chút xấu hổ. Lại nghĩ đến buổi sáng hắn phát bệnh, nàng đau lòng nói: “ Cho dù ngủ cùng nhau thì sao chứ. Chẳng lẽ còn sợ ta ăn chàng.”
Mắt hắn đỏ lên: “Đối mặt với nàng ta nhịn không được.”
Triển Tình Ngữ cười nhẹ, nghịch ngợm bóp mũi hắn: “Phải không, thích ta đến vậy sao?”
Lông mi hắn rung động, nhấc mi mắt lên , gật gật đầu.
“Thân thể của chàng tất nhiên là quan trọng hơn, vậy chàng phải ngủ ở đâu?”
“ Ta sẽ ngủ ở thư phòng, Ngữ nhi, nàng sẽ không để ý chứ?”
“ Không, ta còn hy vọng thân thể chàng sẽ tốt lên.”
Triển Tình Ngữ có chút lo lắng. Theo tình hình thân thể hắn bây giờ, không biết khá lên được bao nhiêu.
Chiều tới, Hiên Viên Mặc đi tới thư phòng đọc sách, còn Triển Tình Ngữ một mình đến phòng tắm.
Phòng tắm nơi này quả thật đặc biệt, dùng đá cẩm thạch lát bên dưới,bước vào trong đó có thể dùng để bơi. Triển Tình Ngữ vui vẻ ở bên trong đó bơi qua bơi lại, đang lúc nàng cao hứng lặn xuống nước, đột nhiên chân nàng bị cái gì đó kéo lấy.
Có cái gì đó trong nước!
Triển Tình Ngữ ngẩn ra, nàng liên tục giãy dụa, không nghĩ tới vật kia lại ôm lấy nàng thật chặt, trực tiếp kéo nàng xuống đáy nước rồi đột nhiên có một thứ gì đó ấm áp hôn lên môi nàng.
Là một nam nhân!
Cái gì, ai lại lớn mật đến vậy, cư nhiên dám xông vào nơi này.
Triển Tình Ngữ vẫn tiếp tục giãy dụa trong nước, quyền đấm cước đá, nhưng nam nhân chết dẫm kia vẫn không dừng tay, còn tham luyến tiến vào bên trong miệng nàng làm cho nàng gần như không thể hô hấp.
Nàng ở trong nước đến mức sắp hít thở không thông!
Shit!
Nàng thấp giọng chửi một tiếng, đúng lúc này, nam nhân kia trực tiếp mang nàng trồi lên mặt nước.
Triển Tình Ngữ mở miệng lớn hô hấp, chờ một lúc sau nàng mới thấy rõ nam nhân trước mặt, âm thanh cũng không thấp xuống: “Là ngươi, Hiên Viên Tiêu.”
Nam nhân đối diện gắt gao ôm chặt lấy nàng, đem nàng áp chế ở bờ ao, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, bộ dạng phiến chút tình ý cùng tà khí, con người màu xanh nhạt lóng lánh chớp động mê người.
“ Thực ngọt.” Tiếng nói của hắn có chút khàn khàn.