Tên ăn mày kia chừng mười tuổi, mặt mày không nhìn rõ, tóc lộn xộn ở trên mặt, một thân quần áo rách rưới,vết thương trên đùi bắt đầu sinh mủ, nếu không trị liệu chắc cả chân sẽ bị liệt.
Hắn lẳng lặng ngồi ở góc tường không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, mọi người cũng không biết hắn từ đâu tới, chỉ đứng bàn tán xung quanh.
Trong Lạc thành ăn mày không nhiều, dưới Long Vương triều, dân chúng đều giàu có và no đủ dân giàu nước mạnh, ít có ăn mày. Bởi vậy, hôm nay không biết từ đâu xuất hiện một tên ăn mày khiến cho người ta phải bình luận.
“Thật đáng thương, ngươi xem chân hắn như vậy.”
“Đúng vậy, lúc trước không thấy tên ăn mày này, hắn từ đâu ra vậy?”
Mắt thấy đứa trẻ này đáng thương nên mọi người đều ném tiền, đã ném ra không ít tiền trước mặt hắn.
Thiếu niên này không nói lời cảm tạ, cũng không nói một lời nào, vẫn không nhúc nhích như cũ.
“Vết thương trên chân không trị, khẳng định là phải chặt bỏ.” Triển Tình Ngữ lắc đầu, lấy ra một thỏi bạc, ngồi xổm xuống đưa tới tay hắn: “Tiểu tử, cầm tiền đi tìm thầy thuốc nhanh lên, lo trị liệu miệng vết thương đi, nếu không chân của ngươi sẽ tàn phế.”
Triển Tình Ngữ định đứng dậy bước đi, bỗng nhiên một bàn tay bẩn bắt lấy mắt cá chân của nàng: “Ta không phải là ăn mày! Ta không cần các ngươi bố thí.”
Hắn ném thỏi bạc trong tay về phía Triển Tình Ngữ, may mắn tay mắt Triển Tình Ngữ nhanh lẹ bắt lấy thỏi bạc, nếu không nhất định sẽ ném trúng mắt nàng.
Tiểu hài tử hư hỏng này!
Triển Tĩnh Ngữ đá văng tay hắn, từ trên cao trừng mắt nhìn tên ăn mày. Đôi mắt đen láy trên khuôn mặt bẩn của hắn mang đầy giận dữ cùng khinh thường, giống như đối với hắn, sự quan tâm của người khác là rất nhục nhã.
“ Ta căn bản cũng mặc kệ ngươi có phải là một tên ăn mày hay không, ta chỉ có lòng muốn giúp ngươi đi chữa bệnh, ngươi lại đem lòng tốt của người khác biến thành lòng lang dạ thú.”
Nàng không nén giận được, tiểu hài từ này cũng thật quá đáng! Nàng chưa nói hắn là ăn mày, chỉ không đành lòng nhìn một chân hắn bị phế mới cho hắn tiền đi chữa bệnh, hắn lại đối xử với nàng như vậy.
Hiên Viên Mặc đỡ lấy nàng, cũng có chút khó hiểu với hành động vừa nãy của thiếu niên.
“ Ta không thích lòng tốt của ngươi, chân bị phế hay không là chuyện của ta, không có quan hệ với ngươi!” Tiểu hài tử cao ngạo ngẩng đầu lên, giống như hắn là hoàng đế không ai có thể sánh được, dùng ánh mắt hèn mọn nhìn mọi người ở đây, hừ một tiếng: “Đem tiền của các ngươi đi chỗ khác đi.”
Những người vây quanh cũng chỉ trích hắn: “Ngươi sao có thể như vậy, chúng ta cho ngươi tiền chẳng lẽ lại sai sao, không phải là vì muốn giúp đứa bé đáng thương là ngươi sao?”
Những lời này lại giống như đả kích hắn: “ Ta đáng thương? Đám người đê tiện các ngươi cũng dám nói ta đáng thương? Ta nói cho các ngươi, ta ghét nhất là bị người khác thương hại.”
Hắn thật sự có chút quá đáng, nói như vậy đã khiến những người bên cạnh nổi giận, muốn đánh hắn.
Mà thiếu niên kia quật cường ngẩng cao đầu, mắt lạnh bắn về phía họ, lưng thẳng đứng, giống như một con sư tử oai hùng kiêu căng.
Triển Tình Ngữ hừ một tiếng, thấy dáng vẻ của thiếu niên ấy cũng hơi hiểu được. Chỉ sợ thiếu niên này trước kia có địa vị rất tốt, đột nhiên gia đạo suy sụp mới biến thành như vậy.
Hắn nhất định không chịu nổi người khác thương hại sao? Hắn cũng thật còn vài phần cứng cỏi.