Nhưng mà đến thời khắc này, hắn đã vô lực đào tẩu, dốc sức liều mạng cũng chết, không dốc sức liều mạng cũng chết, vậy vì sao không dốc sức liều mạng?
Ông! Ông! Ông!
Theo hắn không ngừng kích thích Thiên Địa đại đạo, bản thân bị cắn trả càng ngày càng nặng, phun ra huyết cũng càng ngày càng nhiều, cơ hồ lung la lung lay, muốn từ phía trên rơi xuống.
- Nhân Ma ấn!
Ma Tôn lại lần nữa thi triển ra Nhân Ma ấn, có tiểu nhân mông lung mang theo tiểu ấn thần bí bay ra, sát cơ tuyệt thế, đánh nát tất cả uy năng do Thiên Sơn ấn phát ra, hơn nữa oanh lên Thiên Sơn ấn, bộc phát ra chấn động núi thở hải khiếu, hư không long long run rẩy.
Trong lúc này, Ma Tôn cũng đụng phải trọng thương, dù sao Linh khí Chí Tôn uy năng cực thịnh, hôm nay tu vi của hắn còn quá yếu, căn bản không cách nào toàn bộ chống đỡ được.
Nhưng mà hung tính của Ma Tôn cũng lên cao, quyết định phải tiêu diệt Vương Vũ Thần, đoạt được Thiên Sơn ấn, cực tốc tới gần Vương Vũ Thần.
Vương Vũ Thần giờ phút này, trên khuôn mặt đã không có một tia huyết sắc, hắn cười khổ một tiếng nhìn Tiểu Đinh Đương nói:
- Ta tùy hứng như vậy, khư khư cố chấp như vậy, làm cho hiện tại thân hãm tuyệt cảnh, ngươi sẽ không trách ta chứ?
- Ngươi thật là tùy hứng, nhưng cuối cùng nhất vẫn không thể nào cứu vớt thế giới, ta biết rõ ngươi kế tiếp muốn làm cái gì, đã muốn, vậy thì đi làm đi, coi như là cứu vớt không được thế giới, cuối cùng cũng để lại một chút hi vọng!
Trong ánh mắt Tiểu Đinh Đan cũng lộ ra một tia bi thương.
Vương Vũ Thần sờ lên đầu của nó, thân mật nói:
- Chớ bi quan như vậy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ta có lẽ có bảy thành nắm chắc có thể giết hắn! Bất quá đến lúc đó, nếu ta té xỉu, đằng sau liền nhìn ngươi rồi, Tiểu Đinh Đương...
Vương Vũ Thần cười rất vui vẻ, cười đến có một loại khí chất tuyệt đại tao nhã, nhưng lại rất nam nhân, không có bất kỳ một khắc nào, hắn so với hiện tại còn giống nam nhân!
Hai tay cùng lúc đưa ra ngoài, đứng ở trong hư không, chung quanh Thiên Địa chi khí nồng đậm hội tụ đến, đặt ở phía trên mười căn Thiên Địa đại đạo sáng chói.
Giờ khắc này, hắn như Tiên Vương khống chế Chư Thiên chi đạo, áo trắng tuyệt thế, siêu phàm thoát trần.
Oanh!
Hai tay của hắn gẩy nhẹ.
Đầu tiên là lực lượng cắn trả tác dụng ở trên người hắn ầm ầm bộc phát, Vương Vũ Thần phun ra một ngụm máu tươi, rốt cuộc đứng không vững, hung hăng ngã xuống, nhắm mắt lại.
Mà quanh thân hắn nghiệp lực nồng đậm, ở thời điểm hắn kích thích mười căn Thiên Địa đại đạo, lập tức biến thành hồng sắc cực hạn, sau đó ầm ầm một tiếng, hóa thành hỏa diễm nồng đậm.
Nghiệp Hỏa đốt người!
- Vương Vũ Thần!
Tiểu Đinh Đan hét to một tiếng, vội vàng dùng lực kéo lại thân hình sắp rớt xuống của hắn, sau đó quanh thân nó tán phát một cỗ quang mang lam sắc thần bí, bao phủ toàn thân Vương Vũ Thần, ngăn cản Nghiệp Hỏa.
Mà ở thời điểm mười căn Thiên Địa đại đạo bị kích thích, Ma Tôn cũng cảm thấy một cỗ nguy cơ rất trí mạng, sắc mặt đại biến.
- Ngươi quả thực là điên rồi, ngươi tuyệt đối là điên rồi!
Giờ khắc này, Ma Tôn không sợ trời không sợ đất vậy mà cũng bắt đầu e sợ, hắn đột nhiên thoáng một phát dừng lại thân hình, sau đó cấp tốc chạy đi.
Ầm ầm!
Tựa như Thiên Địa Lôi kiếp đáp xuống, Thiên Địa trong nháy mắt này liền ảm đạm, đón lấy hào quang vô lượng bộc phát, như một vòng mặt trời đáp xuống đại địa, Thiên Sơn ấn bị mười đại đạo thúc dục, đột nhiên bộc phát ra hào quang vô tận.
Như một mặt trời, hoặc như Thái Cổ Thần Sơn, tràn ngập Hỗn Độn sương mù vô cùng vô tận, tiên quang rực rỡ tươi đẹp, phù văn bay múa, Thiên Sơn ấn ầm ầm phá không mà đến, lập tức đến trên đỉnh đầu Ma Tôn, trấn áp xuống!
Ở dưới mười căn Thiên Địa đại đạo thúc dục, Thiên Sơn ấn bộc phát ra uy năng mênh mông vô tận, như một Thần Sơn, mênh mang chi khí ẩn hiện, tiên quang lượn lờ, ầm ầm trấn áp về phía Ma Tôn.
Mà giờ khắc này, trên mặt Ma Tôn lộ ra thần sắc kinh khủng, hư không chung quanh mảng lớn mảng lớn vỡ tan, thần quang vô tận nổ tung, hắn lập tức bị bao phủ ở trong một mảnh hào quang sáng chói.
Ầm ầm!
Đại địa run rẩy kịch liệt, chung quanh vài ngọn núi hoang ầm ầm nổ tung, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là rãnh sâu, tựa như cảnh tượng Diệt Thế.
Lực lượng kia không cách nào chống lại, nhấc bay hết thảy mọi người, tu vi yếu thậm chí đều bị chấn ho ra máu.
Mà trên đại địa, hào quang vạn đạo, màu ngọc bích ngàn tia, ở trong sương mù bao phủ, một tòa Thần Sơn bất hủ sừng sững ở giữa thiên địa, tản mát ra khí tức từ cổ chí kim vĩnh tồn.
- Ma Tôn đã chết rồi sao?
Tất cả mọi người khiếp sợ, sau đó lộ ra thần sắc vô cùng mừng rỡ.
- Hẳn là chết đi à nha. . . Đây chính là Linh khí Chí Tôn một kích toàn lực, Ma Tôn tuyệt đối đã hài cốt không còn!
- Nói như vậy. . . Trận ma kiếp này hóa giải rồi sao?
Tất cả mọi người trong nội tâm đều vô cùng nghi hoặc, nhưng mà nương theo lấy kinh hỉ cực lớn, nhìn thiếu niên ở giữa không trung bị Nghiệp Hỏa đốt người kia, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vô cùng phức tạp.
Là thiếu niên này, không tiếc Nghiệp Hỏa đốt người, hài cốt không còn, cũng muốn trấn áp Ma Tôn, cứu vớt Chân Cương giới sao?
Trong nội tâm tất cả mọi người tràn đầy cảm kích, nhưng cũng tràn đầy cảm khái không hiểu.
Nhất là giờ phút này, mấy chục Vương giả con mắt bá thoáng một phát, toàn bộ đều nhìn về phía Thiên Sơn ấn, trong ánh mắt thần sắc khác nhau.
Hôm nay Ma Tôn bị diệt, chủ nhân của Thiên Sơn ấn bị Nghiệp Hỏa đốt người mà chết, há không phải nói Thiên Sơn ấn đã là vật vô chủ?
Đây chính là Linh khí Chí Tôn a, coi như là ở Đại Thiên Thế Giới, cũng là trọng bảo trấn áp số mệnh, hôm nay chiến loạn vừa bình, lập tức đã có người nổi lên tâm tư.
Ông!
Lập tức có ba Vương giả nhịn không được, không hẹn mà cùng bay về phía Thiên Sơn ấn.
Trọng Lê Trận Vương không có động, trong ánh mắt lộ ra một tia trào phúng, ở hắn xem ra, tuy hôm nay Ma Tôn bị trấn áp, nhưng mà sinh tử không biết, những người này đã bắt đầu không thể chờ đợi được muốn cướp đoạt Thiên Sơn ấn, thật sự là ngu xuẩn.
Hơn nữa trong lòng của hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an, trong lòng có ý để người khác trước đi dò xét một phen.
Nhưng mà có thể tu luyện tới Vương giả, ai không phải nhân tinh? Ngoại trừ ba Vương giả lăng đầu thanh kia, những người khác đều là thần sắc khác nhau, không có bất kỳ động tác.