Ánh trăng vằng vặc, chiếu rọi trên sông.
Tào Bằng có thể nhìn thấy rất rõ bộ dạng của tên tạp dịch kia. Gã chạc bốn năm mươi tuổi. Mặt trắng không có râu, thậm chí có vẻ khá phúc hậu. Mái tóc hoa râm bị gió sông hất tung lên, làm lộ ra vẻ già nua. Gã đi không nhanh lắm, lưng còng còng, dáng vẻ yếu ớt. Chỉ là ở đôi mắt ấy thấp thoáng ánh nhìn tinh anh...
- Ngăn gã lại!
Tào Bằng đột nhiên hét lớn.
Khuôn mặt này không hề xa lạ với Tào Bằng.
Ba năm trước, khi hắn bị ám sát ở Hứa Đô, suýt chút nữa đã bị chủ nhân của khuôn mặt này đánh hộc máu mà chết...
Ba năm đã trôi qua, thích khách biệt tăm biệt tích, cứ như biến mất khỏi thế gian vậy, không thể tìm ra gã. Tào Bằng sau này tuy ra sức thám thính, nhưng vẫn không hề phát hiện ra hành tung của tên thích khách này. Ba năm rồi, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ khuôn mặt ấy.
Tào Bằng hét lớn một tiếng, Lãnh Phi cũng ngẩng đầu lên.
Tào Bằng thậm chí còn có thể nhìn thấy rất rõ nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt Lãnh Phi. Đột nhiên, gã vươn thẳng người lên, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn. Hai tên vệ sĩ nghe thấy tiếng hét của Tào Bằng, chưa kịp phản ứng thì Lãnh Phi đã tới trước mặt. Chỉ nghe thấy hai tiếng bịch bịch, hai tên vệ sĩ kêu la thảm thiết, từ trên thuyền ngã nhào xuống sông, chớp mắt đã không thấy đâu.
Cùng lúc đó, mười mấy tên vệ sĩ tay cầm vũ khí xông tới, đồng thời kêu to:
- Thích khách, có thích khách...
Lãnh Phi lạnh lùng cười một tiếng, thân hình như ma như quỷ, khẽ động nơi mép thuyền hẹp nhỏ.
Kiếm quang tới lui, mỗi một đạo ánh sáng xuất ra đem theo một đường máu. Trong tay gã xuất hiện một thanh đoản kiếm bề ngang chừng một ngón tay. Lưỡi kiếm dài khoảng nửa mét, cùng với sự xuất động của Lãnh Phi, kiếm khí tung hoành, những tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp vang lên.
Những tên vệ sĩ này trên chiến trường đều là những tên có thể một lúc đánh lại mười tinh binh quân địch.
Nhưng trong không gian nhỏ hẹp thì bọn họ cơ bản không phải là đối thủ của Lãnh Phi. Trường giáo rồi đại kích trong tay, tất cả đều không thể phát huy hết uy lực vốn có, cộng thêm tốc độ quá nhanh của Lãnh Phi,xuất kiếm thì còn nhanh hơn nữa. Chớp mắt, gã đã mở được một đường máu, xông thẳng đến Tào Bằng.
- Bảo vệ công tử!
Hai tên Phi Mạo giơ đao đón đánh.
Nhưng, không đợi bọn chúng kịp xuất chiêu, Lãnh Phi đã tới trước mặt chúng.
Thân thể gã như rắn không xương, quỷ dị đi xuyên qua hai tên Phi Mạo, cũng không thấy rõ rốt cuộc gã đã xuất chiêu như thế nào, chỉ thấy hai ánh kiếm lạnh quét qua, hai tiếng phụt phụt khẽ vang lên. Lãnh Phi xuyên qua xác hai tên Phi Mạo, rồi chạy tới sát trước mặt Tào Bằng.
Nói thì chậm, nhưng sự việc diễn ra thật nhanh.
Từ lúc Tào Bằng phát hiện ra Lãnh Phi đến khi gã đến được trước mặt hắn cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Mắt nhìn Lãnh Phi, Tào Bằng giơ ra cánh tay trái. Dáng bộ của hắn cứ như muốn bước lên bắt tay với Lãnh Phi, khiến Lãnh Phi ngẩn ra.
Cũng chính trong khoảng khắc gã ngẩn ra này, Tào Bằng chợt lật tay. Một tiếng động vang lên, tám mũi tên bay ra như chớp, bắn về phía Lãnh Phi.
- Bỉ ổi!
Lãnh Phi chửi, thanh kiếm trong tay lại hoa lên, chỉ nghe keng keng mấy tiếng liên tiếp. Lãnh Phi đã lui ra vài bước, đánh dạt sáu mũi tên. Tốc độ xuất kiếm của gã không thể nói là không nhanh, nhưng vẫn bị hai mũi nỏ bắn trúng. Một mũi bắn trúng vai, mũi kia thì bắn trúng bụng gã. Lãnh Phi bị thương, không nhịn được gầm lên giận dữ, chộp lấy cây trường mâu trong tay một tên vệ sĩ, phản đòn bức lui đội quân vệ sĩ, và chuẩn bị một lần nữa đánh tới Tào Bằng.
Nhưng Tào Bằng cười lạnh một tiếng, xách đao bước tới.
Hổ Bào đao phát sáng, chớp mắt, đao khí tung hoành.
Đao của Tào Bằng như mãnh hổ hạ sơn, mỗi đao sử ra, đều ngầm mang theo khí tức của mãnh hổ gầm rít.
Lãnh Phi bất giác cả kinh, đoản kiếm trong tay lại quay cuồng, soạt soạt soạt, mười mấy kiếm đã đâm ra, mỗi một kiếm đều đâm vào giữa màn đao của Hổ Bào đao. Trong không gian chật hẹp, hai người đã thi triển một trận đồ sát vô cùng thảm khốc. Đao thế của Tào Bằng quỷ dị, đao pháp nhanh nhẹn, tựa như kim thêu; còn kiếm thế của Lãnh Phi thì nhanh mạnh, nhanh như điện, mỗi kiếm đều như tinh lưu đuổi nguyệt...
Đám vệ sĩ chung quanh căn bản không thể giúp được gì, chỉ có thể vây quanh hai người.
Trong đầu Tào Bằng lúc này hoàn toàn trống rỗng, trong mắt hắn chỉ có Lãnh Phi. Cái tên này quá thâm độc! Thanh kiếm nhỏ đó đã gây ra áp lực vô tận đối với Tào Bằng, như thủy ngân chảy khắp mặt đất, lan tới khắp nơi. Chớp mắt hai người đã giao đấu hơn mười chiêu, nhưng đao kiếm lại chưa một lần va chạm vào nhau, mỗi một kiếm đều không thể thi triển toàn bộ chiêu thức, chỉ vừa ra được nửa chiêu đã phải biến chiêu.
Kiểu đồ sát như vậy càng là những trận đồ sát hung hiểm hơn cả.
Hai người đứng trên boong thuyền chật hẹp, gần như là ứng chiến theo bản năng.
Nếu không có được ba năm khổ luyện, Tào Bằng tự nhận không thể tiếp được mười chiêu của Lãnh Phi. Cái tên này so với lần trước còn lợi hại hơn!
Xa xa, trên một chiếc thuyền.
Lưu Quang bước nhanh lên boong thuyền, lạnh lùng quan sát chiếc thuyền phía xa.
Lãnh Phi quyết tâm giết bằng được Tào Bằng, y biết rõ như vậy. Kỳ thực, sâu thẳm trong lòng y, Lưu Quang tuy không muốn lắm, nhưng cũng đồng ý với quyết định của Lãnh Phi. Cái tên này thực là quá quỷ dị! Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, hai bài thơ, lại khiến Lưu Quang suýt chút nữa thì dao động. Điều đó cũng khiến Lưu Quang rất oán ghét Tào Bằng, chỉ mong mau mau giết hắn cho xong.
Nhưng, sự việc diễn ra không như mong đợi.
Vốn tưởng rằng Lãnh Phi có thể dễ dàng giết chết Tào Bằng, không ngờ đổi lại đáng lo ngại đến vậy.
Trong ấn tượng của Lưu Quang, Tào Bằng luôn là một người có lễ độ, ăn nói nho nhã. Tuy thỉnh thoảng hắn lộ ra nét mặt tàn bạo, nhưng thân thủ cũng không được xem là cao minh lắm. Trước đây sở dĩ Tào Bằng có thể hoành hành, phần lớn là nhờ hắn có được vài thủ hạ lợi hại. Cũng chẳng trách Lưu Quang lại nhận định như vậy, Tào Bằng rất ít khi thể hiện thân thủ của mình trước mặt người khác, ít đến nỗi nhiều người không thể hiểu được.
Người này giấu mình thật là kỹ.
Trong lòng Lưu Quang bất giác nảy sinh lãnh ý, đang suy tính làm thế nào để đối phó với Tào Bằng, thì đột nhiên y nghe thấy phía sau có người nói:
- Lưu Hầu, ở bến sông có chiếc thuyền đã cập đến...
Lưu Quang vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc thuyền đang từ từ áp sát chiếc thuyền của Tào Bằng.
- Người đâu, lập tức áp sát, bắt lấy gã.
- Khẩn trương cứu Tào giáo úy, áp sát lại, áp sát lại...
Thủ hạ của Lưu Quang đâu có thể hiểu được suy nghĩ của y, vội hô lớn.
Trên bờ, Bàng Thống và Hàn Đức đang lo lắng không thôi. Bọn họ không thể ngờ được rằng, trên chiếc thuyền đó còn có một thích khách ẩn nấp.
Vương Song cho thuyền tiến lên, muốn tiếp ứng cho Tào Bằng.
Đâu biết có một chiếc thuyền đã đi ngang tới, suýt nữa đã đâm lật thuyền của y.
- Mẹ ngươi chứ, mù à?
Vương Song giận tím mặt, lớn tiếng la chửi.
Có tên binh tốt vội nói:
- Là thuyền của Lâm Nghi Hầu.
Vương Song sững người, nghiến răng một cái:
- Vòng qua đi, mặc kệ y...
Chiếc thuyền theo lệnh của Vương Song, mấy lần chuyển hướng, định vòng qua thuyền của Lưu Quang. Nhưng không ngờ, mấy lần định chuyển hướng đều bị thuyền của Lưu Quang chặn lại. Vương Song lờ mờ hiểu ra, đây là do Lưu Quang cố ý kéo dài thời gian. Như vậy, tên thích khách trên thuyền công tử là người của y sao?
- Mang tên lại đây!
Vương Song không làm gì được Lưu Quang, quay đầu lớn tiếng quát.
Mấy năm nay, ở Hứa Đô y đã luyện được khả năng bắn cung bách phát bách trúng. Có binh lính mang cung tên đến, Vương Song nhảy lên mũi thuyền, giương cung cài tên định giúp Tào Bằng một tay. Nhưng y thấy trên chiếc thuyền đó, hai người cứ giằng co nhau, đao tiến kiếm lùi, căn bản không thể ngắm chuẩn. Vương Song lo lắng bồn chồn, đột nhiên nói lớn:
- Xông tới cho ta!
Cho dù Lưu Quang trước đây là chủ công của y, nhưng hiện giờ Tào Bằng mới là cha là mẹ nuôi cơm y.
Vương Song bất chấp tình nghĩa chủ tớ trước đây lệnh cho thuyền xông vào thuyền của Lưu Quang. Lưu Quang đứng trên thuyền thấy vậy cũng kinh hãi, vội lệnh cho thuộc hạ tránh lui. Hai chiếc thuyền gần như va vào nhau mà qua, chiếc thuyền của Vương Song liền xông thẳng tới hướng Tào Bằng.
Trên thuyền, Tào Bằng và Lãnh Phi đang giao đấu ngày càng ác liệt.
Do địa hình chật hẹp nên chiêu số cương mãnh không thể được thi triển, tất cả đều dùng nhu kình, đánh từng đòn nhỏ. Chớp mắt, hai người đã giao đấu hơn ba mươi chiêu, vẫn bất phân thắng bại. Tào Bằng thầm tán thưởng: “Cái tên thái giám chết tiệt này quả nhiên võ công cao cường, nếu cứ để gã luyện tiếp, sớm muộn sẽ có ngày luyện thành Đông Phương Bất Bại.”
Còn Lãnh Phi cũng thầm khen ngợi: “Thủ hạ của Tào Tháo thật có nhiều người tài.
Thật không ngờ Tào Bằng lại lợi hại như vậy, so với ba năm trước, thật là đã khác một trời một vực. Nếu để hắn sống sót, chắc sẽ là một mối họa của bệ hạ.”
Nghĩ đến đây Lãnh Phi nghiến răng. Đoản kiếm trong tay quay tròn thu lại, gã bước lên hai bước, đẩy lui Tào Bằng.
Hổ Bào đao mang theo khí thế hùng hổ đánh tới, Lãnh Phi không những không tránh né mà trên mặt lại lộ nụ cười âm hiểm, gã đột nhiên nghiêng người, đón đỡ Hổ Bào đao mà lên. Tào Bằng sững người, chợt cảm thấy không ổn. Hắn vội vàng định biến chiêu, nhưng đã không còn kịp nữa. Hổ Bào đao bổ xuống vai Lãnh Phi, lưỡi đao chém vào ba phân. Hắn định rút đao, không ngờ một đao này lại bị kẹp lại. Lãnh Phi hoàn toàn không để ý đến vết thương trên vai, thuận thế một kiếm đâm ra, hướng thẳng ngực Tào Bằng mà tới.
May mà trong lúc đao bị kẹp chặt, Tào Bằng vận lực hai chân, kịp thời thối lui ra sau.
Kiếm sắc đâm trúng ngực của Tào Bằng, bị áo giáp da của gã cản lại, sau đó thân thể của Tào Bằng dường như bay lên.
Kình lực của đoản kiếm khiến Tào Bằng thổ ra một ngụm máu tươi.
Lãnh Phi đang định thuận thế mà lên, lại thấy từ trong tay Tào Bằng bay ra hai quả thiết lưu tinh, đánh thẳng tới gã.
Binh một tiếng, thiết lưu tinh đánh trúng cánh tay của Lãnh Phi, tức thì xương cánh tay gã bị gãy dập.
Tào Bằng rơi xuống sông, bọt nước tung tóe.
Lãnh Phi vẫn muốn chạy tới xem sao, nhưng xung quanh vệ sĩ đã vây chặt lại. Gã không dám đứng lại, tung người nhảy xuống dòng sông chảy xiết. Chỉ thấy mặt nước dập dờn một lát rồi không còn thấy bóng người đâu nữa. Cùng lúc đó, thuyền của Vương Song cũng tới nơi...
- Mau cứu công tử!
Vương Song đứng ở mũi thuyền, hô lớn.
Mười mấy tên lính buộc thừng ở hông, lao mình xuống dòng sông.
Đột nhiên, có người kêu lên:
- Thích khách vẫn chưa chết!
Vương Song nhìn theo hướng chỉ của tên lính thì thấy Lãnh Phi đang ra sức áp sát Tào Bằng. Vương Song không dám có chút do dự, giương cung cài tên, một tên bắn ra. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lãnh Phi bị tên nhọn của Vương Song bắn trúng, thân mình quẫy một lúc trên mặt sông rồi chìm nghỉm.
Cùng lúc đó, mười mấy tên lính cũng đã bơi tới, bảo vệ Tào Bằng. Vương Song vội lệnh cho thuyền áp sát tới, cuống cuồng vớt Tào Bằng từ dưới nước lên.
Trèo lên boong thuyền, Tào Bằng thổ ra mấy ngụm nước sông vẩn đục.
- Thích khách chạy rồi!
Hắn lớn tiếng nói, nhưng trên mặt sông đã không còn một bóng người.
Xa xa, thuyền của Lưu Quang từ từ đi tới, áp sát vào thuyền của Vương Song. Tào Bằng nửa ngồi nửa quỳ trên boong thuyền, ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy Lưu Quang khoanh tay đứng đó, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.
Trở mặt rồi sao?
Chỉ tiếc cho ngươi rằng kết quả là tiền mất tật mang!
Vương Song bước lên, đỡ Tào Bằng đứng dậy.
Tào Bằng nhìn về phía Lưu Quang, đột nhiên đưa tay lên, làm dấu cắt cổ...
Muốn giết ta ư? Không dễ dàng như vậy đâu!
Trên boong thuyền, đèn đuốc sáng trưng.
Việc Tào Bằng ra dấu cắt cổ, tuy Lưu Quang chưa thấy bao giờ, nhưng cũng có thể đoán ra hàm ý bên trong. Bỗng chốc mặt y tái mét, trợn mắt lên, nhìn chăm chăm vào Tào Bằng. Một lúc lâu sau, y bỗng nhiên bật cười, nhưng nụ cười vô cùng dữ tợn!