Beep!!! Beep!!! .....
Tiếng còi ô tô vang lên liên tục. Điều đó khiến cho Andrew giật mình.
Này chàng trai! - Một người đàn ông trạc 60 tuổi thò đầu từ ghế lái sang ghế phụ bỗng nói lớn.
Andrew dường như bừng tỉnh sau khi chìm dần vào trong kí ức. Trước mặt anh bây giờ là một chiếc xe Jaguar E-Type màu xanh cô ban hiện ra.
Đừng đứng đực ra đó nữa, mau lên xe đi! - Người đàn ông đó vừa nói kém theo vẫy tay.
Andrew vẫn chưa hiểu gì cả. Ông ấy và anh đâu có quen biết nhau.
Tại sao... ông lại mời cháu lên xe? - Anh lấy tay chỉ vào mình.
Ông già tặc lưỡi và thở dài có phần hơi khó chịu vì bị anh câu thì giờ.
Này chàng trai, giờ đã là hơn 11h rồi, và tôi không thích thời gian bị bỏ phí một chút nào đâu. Vì vậy hãy cứ lên xe, vừa đi tôi sẽ nói lý do.
Lý do?
Ông già tiếp tục thở dài
Chả phải cậu muốn đến một nơi nào đó hạnh phúc đó sao?
Andrew ngạc nhiên, tại sao ông già ấy lại nói như vậy nhỉ? Chả nhẽ ông ta là người có siêu năng lực chăng? Nghĩ xong anh hít hơi sâu rồi mở cửa sau ngồi lên xe.
Ông già nhìn anh qua chiếc gương chiếu hậu, anh cũng nhìn vào đó. Một ông già tóc tai bạc phơ, râu quai nón cũng vậy. Bù lại khuôn mặt có vẻ rậm rạp đó, đôi mắt ông có một chút gì đó phúc hậu nên dễ mang lại thiện cảm cho người nhìn, điều đó giúp Andrew có vẻ thoải mái hơn.
Rồi ông bắt đầu khởi động xe.
Luis Santos - Ông vừa nói vừa rẽ vào khúc cua đi ra đường quốc lộ.
Dạ?- Andrew có vẻ giật mình.
Tên của ta chàng trai ạ!
Andrew gật gù, và nói nhỏ
Ra là người Mỹ Latin
Cái tên nói lên tất cả nhỉ? - Ông cười khờ sau khi nghe được tiếng thì thầm của Andrew.
Andrew thì bối rối vì nỡ nói to quá.
Cậu chưa giới thiệu tên của cậu đâu đấy
Andrew ậm ừ
Tên cháu là Andrew Johnson
Không kịp để ông Luis nói thêm, Andrew vội hỏi
Tại sao ông lại mời một người lạ như cháu lên xe?
Ông Luis nhìn lên gương chiếu hậu và thấy bên cạnh Andrew là một túi bia, ông cười rồi lại nhìn thẳng.
Đối với cậu, ta là một người lạ. Nhưng đối với ta cậu chẳng phải người lạ.
Andrew cau mày vì chưa hiểu rõ:
Ông biết cháu sao ạ?
Con trai của Tom Johnson
Andrew ngạc nhiên vì ông đã đọc tên bố anh ra. Thấy vẻ mặt của Andrew sững sờ và ngạc nhiên, ông Luis nói tiếp:
Ta là hàng xóm hơn 2 năm nay của cậu mà cậu không biết sao?
Hàng... hàng xóm?
Ta ở ngôi nhà đối diện cậu đó
Andrew há hốc mồm
Nhà số 265 phải không ạ?
Chà - ông cười - ít ra cậu cũng để ý đến cái biển số nhà
Nhưng cháu chưa bao giờ biết đến ông cả
Ông Luis vẫn tập chung lái xe
Cậu không biết là đúng rồi
Sao ạ?
Những người như cậu thường đi làm cả ngày cho đến tối mịt, trong khi hai vợ chồng ta đều đã nghỉ hưu và ở nhà, bố cậu cũng vậy. Ông ấy cũng ở nhà như chúng tôi, mỗi sáng chúng tôi thức dậy chăm sóc khu vườn đều bắt gặp ông ấy đang cắt tỉa hàng rào. Chúng tôi thường xuyên chào hỏi nhau, sau đó dần dần, tôi và ông ấy thường sang nhà nhau chơi và nói chuyện
Andrew gật gù:
Ra là vậy