Tại Hoàng Cực Thánh Vực, yêu thú Tần Vấn Thiên triệu hoán đã đi vài vòng đưa thiệp mời tới Dược Hoàng cốc, Diệp quốc, Trượng Kiếm Tông. Tin tức này không hề kinh động những người khác ở Hoàng Cực Thánh Vực.
Tại Đại Hạ, trong mắt các cường giả thì Hoàng Cực Thánh Vực vốn thuộc về khu vực hoang man, không ai thèm ngó ngàng đến một tiểu quốc nằm trong lãnh thổ Đại Hạ như Sở quốc. Tần Vấn Thiên đã mai danh ẩn tích vài tháng tại Hoàng Cực Thánh Vực, rất nhiều người đều suy đoán hắn đang bế quan tu hành, cũng không lấy làm lạ, mà những vị cường giả đã nhận được thiệp mời kia, ngay lập tức tính toán ngày lành tháng tốt, chuẩn bị xuất hành tiến đến Sở quốc.
Trong lúc đó, ở Hoàng Cực Thánh Vực, nơi Tiên cung mê huyễn giữa núi non, Đế Thiên đang điên cuồng chiến đấu thí luyện.
Lúc này chiến đấu cùng Đế Thiên là một vị trung niên mặc Hắc Ma giáp, dáng người khôi ngô, chiến lực ngập trời, chưởng ấn của hắn mỗi một lần đánh ra như bao phủ toàn bộ hư không, trấn sát tất cả địch nhân, uy lực rất cường đại. Mặc dù không cảm nhận được chân ý tổ hợp bên trong đó nhưng Đế Thiên hoàn toàn có thể suy đoán được trong chưởng ấn này ẩn chứa chân ý không gian, chỉ có điều, sau khi chân ý dung hợp người ta lại không cảm giác được một chút chân ý nào nào mà thôi.
Đế Thiên cầm trong tay một thanh Phương Thiên Họa Kích, điên cuồng xuất chiêu, chỉ thấy từng đạo chưởng ấn che khuất bầu trời vùi lấp không gian chung quanh hắn, căn bản không nhìn thấy bên ngoài. Mỗi một lần đánh với đối phương, Đế Thiên đều bị ngược đãi đến nửa chết nửa sống, nếu không phải đối phương hạ thủ lưu tình, hắn hẳn đã phải chết, không thể nghi ngờ.
- Ông!
Lại một chưởng bạo kích đánh tới, ánh mắt Đế Thiên phát lạnh, Phương Thiên Họa Kích trong tay đánh ra. Trong tích tắc, trên Phương Thiên Họa Kích xuất hiện hào quang sáng ngời, một đạo lực lượng xẹt qua, giống như trảm nhưng lại giống như đâm.
- Xùy, xùy...
Trên chưởng ấn đang công kích bắn ra tia sáng. Sau khi kích ngân xẹt qua, một cỗ lực lượng hủy diệt lưu động khắp bốn phương tám hướng, lực lượng hủy diệt vô cùng cuồng bạo đã bạo phát trong chốc lát, chưởng ấn trực tiếp nát bấy.
- Tốt.
Người trung niên đó nhanh chóng bước tới, lại đánh ra một chưởng lần nữa, từ trên không đánh xuống Đế Thiên, uy năng ngập trời.
- Ông!
Thân thể Đế Thiên lao thẳng lên, cánh tay vũ động, Phương Thiên Họa Kích đâm thẳng vào hư không, những nơi nó đi qua tỏa ra ánh sáng hủy diệt đáng sợ, ẩn chứa uy áp kinh người. Một tiếng ầm vang lên, Phương Thiên Họa Kích va chạm với chưởng ấn, chưởng ấn lại nổ tung lần nữa.
Kế tiếp, vị trung niên khôi ngô công kích càng lúc càng nhanh, Đế Thiên đánh trả cũng càng ngày càng cuồng mãnh, khí lưu hủy diệt càn quét không gian này, lực lượng giống như đè ép đến mức tận cùng, lực khống chế của hai người đều cường đại kinh người.
Cuối cùng, khi tất cả đã dừng lại, vị trung niên khôi ngô đó lui sang một bên, nhìn Đế Thiên cười nói:
- Không tồi. Lực công kích của kiếm yêu lực đã vượt qua hư yêu lực, có thể xem như là lực công kích mạnh nhất của ngươi. Hơn nữa, loại lực lượng này ngươi dung nhập vào kiếm hoặc vào chưởng pháp thần thông thì nó còn mạnh hơn nữa.
- Ân, rốt cục đã hoàn thiện. Lực công kích của kiếm yêu lực còn mạnh hơn hư yêu lực, lực công kích ẩn chứa khả năng tiến hóa của hư yêu lực, nhưng lại thiếu mất tính mê hoặc, thuộc về công kích chí cương chí cường.
Đế Thiên gật gật đầu.
- Sự tiến bộ của ngươi thật quá kinh người, ta rất chờ mong đến một ngày nào đó ngươi sẽ đánh bại chúng ta.
Vị trung niên khôi ngô vừa cười vừa nói. Những ngày qua, bọn họ đều đã thấy rõ tiến bộ từng chút một của Đế Thiên. Quá kinh người! Có lẽ, nói không chừng hắn thật sự có thể hoàn thành khảo nghiệm.
- Ta cũng muốn mau chóng hoàn thành tâm nguyện này, hi vọng có thể khống chế Tiên cung, như vậy các vị tiền bối cũng không cần phải tiếp tục chịu sự trói buộc dày vò này.
Đế Thiên thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy ở phương xa có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, những ánh mắt kia đều mang theo từng tia hào quang hi vọng.
Điều này khiến cho Đế Thiên càng cố gắng hơn nữa. Hắn nhất định sẽ làm được.
Sở quốc, Mạc phủ, đại chiến bắt đầu.
- Giết Tần Vấn Thiên.
Lão tổ Thạch gia ra lệnh một tiếng, trong chốc lát, các cường giả đồng thời lao tới, hơn mười phiến Thiên Tượng tinh thần khác nhau đồng loạt bộc phất, chỉ trong nháy mắt đã tỏa ra ánh sao đầy trời.
- Ngăn cản bọn họ.
Sắc mặt Thanh Mị tiên tử biến thành khó coi. Nàng nhìn về phía Thạch lão tổ lao tới, nàng thi triển Mị Ảnh tinh tượng.
- Lựa chọn của các ngươi thực ngu xuẩn!
- Hừ.
Khương gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, hắn lao thẳng về phía trước, hi vọng Tần Vấn Thiên còn nắm chắc át chủ bài, nếu không một trận này thực rất nguy hiểm.
- Người Mạc phủ rút lui.
Mạc Khuynh Thành đứng trên hư không hô một tiếng, mọi người tại Mạc phủ cảm thấy vô lực, liên tục lui về phía xa. Trước mặt cường giả bậc này, bọn họ đừng nói đến hỗ trợ, ngay cả năng lực để nhúng tay vào cũng không có.
Trên người Mạc Khuynh Thành xuất hiện từng luồng hỏa diễm màu trắng mang theo màu xanh óng ánh. Hỏa diễm bao phủ toàn thân, phủ thêm một tầng khải giáp hỏa diễm chói mắt lên người của nàng, bao bọc thân thể nàng vào trong. Lực lượng hỏa diễm có thể hủy diệt mọi thứ. Đây là bảo vật Dược Hoàng lưu lại cho nàng, có cả chức năng công kích và phòng vệ.
Thân thể nàng lui về phía sau, thủ hộ tiểu viện Tần Vấn Thiên đang ở. Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy vài cường giả Thiên Tượng phá vòng vây đến đây, nàng cau mày.
Tuy rằng phe nàng có tới chín vị cường giả Thiên Tượng, nhưng nhân số bên đối phương đông hơn nhiều, dễ dàng cuốn lấy chín cường giả Thiên Tượng. Lúc này, có ba vị Thiên Tượng đánh tới bên này. Diệt Tần Vấn Thiên là mục tiêu hàng đầu của bọn họ.