Thái Cổ Thần Vương

Chương 1588: Chương 1588: Biểu lộ (2)




Nói xong nàng liền xoay người, đi tới cự thạch, an tĩnh đứng ở đó.

Tần Vấn Thiên nhìn tấm lưng kia, trong mắt toát ra ý cười ôn hòa, rất lâu sau, hắn mới chậm rãi khép mắt lại, điều động từng chút lực lượng trong cơ thể, thân thể hắn phảng phất như đã bị ép khô, trận chiến ngày đó tiêu hao quá đáng sợ, trước là dùng Thần Chi Thủ chiến đấu, cuồng chiến chư cường, đến sau hóa thân Đại Bằng, lại bị thương nặng, cuối cùng sử ra Diệt Tiên kiếm, tru sát Huyền Tinh, lưỡng bại câu thương cùng Huyền Dương.

Sau khi kích thương Huyền Dương, hắn đã tiêu hao hết sạch lực lượng trong cơ thể, cũng may hiện nay cảnh giới hắn đã đề thăng, năng lưc tự khôi phục càng mạnh, lại thêm tùy theo cảnh giới tăng thêm, uy lực tăng phúc của Diệt Tiên kiếm tuy giảm yếu, nhưng đồng thời, tác dụng phụ cũng kéo xuống thấp, không còn khủng bố như lúc đương sơ.

Thời gian dần dần trôi đi, Tần Vấn Thiên lặng lẽ khôi phục thương thế, Thanh Nhi một mực làm bạn bên người hắn.

Bây giờ Tần Vấn Thiên đã có thể tự do hoạt động, lúc này hắn đang ngồi tu hành trên cự thạch, hắn đã ngồi ở đấy mười ngày, chưa từng mở mắt.

Khắc này, hai mắt Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng mở ra, không có quang mang bén nhọn mà bình tĩnh tường hòa, trời chiều phía chân trời chiếu rọi mà đến, khoác một tầng hà quang lên sơn mạch, cực kỳ mỹ lệ, từ trong thác nước thiên nhiên phía đối diện truyền ra tiếng vang róc rách, dưới dư huy trời chiều càng thêm phần mỹ diệu tuyệt luân.

Một đạo thân ảnh tuyệt mỹ đi ra từ trong thác nước, mái tóc đen như suối chảy phi tán mà xuống, ướt sũng, một thân thanh sam đơn bạc phác họa nên đường cong kiều mỹ không chút tỳ vết, dưới ráng chiều lại càng tôn thêm vẻ đẹp thần thánh, khiến Tần Vấn Thiên nhìn mà không khỏi ngây dại.

Thanh Nhi cũng phát hiện Tần Vấn Thiên, lúc đi tới nhìn thấy ánh mắt sững sờ của hắn, nàng ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt đẹp như nước thoáng có vài phần dị dạng, tức thì bước qua bên người Tần Vấn Thiên, tiến lại phòng xá phía trước mặt, bỏ lại một trận khí tức lạnh thấm tim gan.

- Nhân gian mỹ cảnh a.

Tần Vấn Thiên thì thào một tiếng, gió lạnh phất qua, Tần Vấn Thiên quay đầu, chợt nhìn thấy thân ảnh Thanh Nhi xuất hiện ở kia, ánh mắt đang lườm mình.

- Thanh Nhi, sao ngươi tức giận mà vẫn đẹp như vậy.

Tần Vấn Thiên vươn mình vặn eo, đùa một câu, da mặt hắn cũng dày, chẳng lẽ vì một câu như thế mà Thanh Nhi lại ra tay với mình?

- Vô sỉ.

Từ miệng Thanh Nhi bật ra hai chữ, nhưng truyền đến chỗ Tần Vấn Thiên lại vẫn cảm thấy khá là êm tai, cười khanh khách nhìn Thanh Nhi, Tần Vấn Thiên thản nhiên nói:

- Thanh Nhi, nếu có thể một đời như này, ấy cũng là nhân gian mỹ sự.

- Khuynh Thành thì sao?

Giọng thanh lãnh của Thanh Nhi truyền tới, khiến cho Tần Vấn Thiên không khỏi sửng sốt, có phần sá dị nhìn Thanh Nhi, hắn không ngờ Thanh Nhi sẽ nhắc tới tên Khuynh Thành vào lúc này.

Chứng kiến thần sắc của Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi khẽ cúi đầu, cũng trầm mặc.

Chỉ nghe Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, ôn nhu nói:

- Thanh Nhi, ta không thể cô phụ Khuynh Thành, nhưng cũng sẽ không cô phụ ngươi.

Tần Vấn Thiên khó được có lúc thẳng thắn biểu lộ thái độ như thế, hắn biết mình nên làm ra hứa hẹn với Thanh Nhi, vừa nãy Tần Vấn Thiên nói với Thanh Nhi rằng nếu có thể một đời như thế cũng là nhân gian mỹ sự, câu đầu tiên Thanh Nhi đáp lại là Khuynh Thành thì sao, có thể thấy ở trong lòng Thanh Nhi thật ra đã coi Tần Vấn Thiên hắn là người yêu, nếu không sao lại không phản bác, mà lại nhắc tới Khuynh Thành, hiển nhiên trong lòng nàng vẫn luôn có hắn...

Hơn nữa, tuy Thanh Nhi không quá biết nói chuyện, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều mặc nhận quan hệ với Tần Vấn Thiên, nàng một mực chiếu cố hắn trong lặng lẽ, không rời xa hắn nửa bước, thậm chí, nàng đi vào trong thác nước tắm rửa, lúc trở về cũng không tránh né Tần Vấn Thiên, có thể làm được như thế, hiển nhiên Thanh Nhi đã coi hắn là người thân cận nhất.

Ôn nhu trong lặng lẽ cùng với tình ý nồng nàn sau lưng, Tần Vấn Thiên sao có thể không cảm nhận được.

Câu trả lời của Tần Vấn Thiên khiến Thanh Nhi sửng sốt, ngơ ngác đứng chôn chân ở đó, tựa hồ có phần kinh ngạc vì Tần Vấn Thiên đột nhiên nói ra lời như vậy. Nàng lập tức lần nữa xoay người đi tới gian phòng, nhỏ giọng nói:

- Ngươi sớm chút đề thăng thực lực, Khuynh Thành hẳn cũng đợi ngươi rất nhiều năm.

Nói rồi Thanh Nhi nhấc chân bước vào trong phòng, không thấy lại trở ra.

Tần Vấn Thiên nhìn gian phòng kia, cười khổ một tiếng, Thanh Nhi vẫn thế, nhưng mà, đây là đáp ứng, hay là không đáp ứng, hoặc có khi nào là mặc nhận...

- Hô...

Hít sâu một hơi, Tần Vấn Thiên nhìn lên vòm trời, lần này phải tận lực đề thăng tu vi tới cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ tám mới được. Nhưng mà cách Tiên chi cảnh còn cần bao lâu?

Khuynh Thành, nàng có khỏe không?

Trong gian phòng, Thanh Nhi lẳng lặng nằm ở đó, nhìn lên trần nhà ngẩn ngơ, lúc này tâm đầu nàng không khỏi nhảy động, hiếm có lúc cảm thấy căng thẳng, phải mãi một lúc sau tâm cảnh nàng mới dần dần bình phục lại được.

Chỉ thấy mắt đẹp của Thanh Nhi khẽ nhấp nháy, ý cười ấm áp phù hiện, dần dần tràn khắp trên mặt, nàng chậm rãi khép mặt, trên mặt lưu lại một mạt đỏ ửng nhàn nhạt, đẹp đến nao lòng, đáng tiếc, Tần Vấn Thiên lại không cách nào hân thưởng được mỹ cảnh như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.