Thái Cổ Thần Vương

Chương 1589: Chương 1589: Minh sơn (1)




&Tần Vấn Thiên ở lại một thời gian tương đối lâu ở chỗ đó, trên núi xanh có thác nước chảy xiết, lại được mỹ nhân làm bạn, tuy thanh tĩnh, lại không mấy cô đơn.

Thanh Nhi trước sau như một không thích nói lời, nhưng thỉnh thoảng lại bị Tần Vấn Thiên chơi cười đùa giỡn, nhìn thần tình nha đầu nảy sinh biến hóa rất vi diệu, kể ra cũng là một chuyện khiến người du khoái, bởi thế hắn tịnh không hề cảm thấy buồn chán.

Trận chiến đương sơ đã qua đi nửa năm, thân thể Tần Vấn Thiên cuối cùng đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa tu vị hắn còn càng tiến một bước, bước vào Thiên Tượng tầng thứ tám, cự cách cảnh giới Thiên Tượng đỉnh phong tầng thứ chín chỉ còn một bước sau cùng, tựa hồ đã ẩn ẩn thấy được Tiên chi cảnh giới.

Chạng vạng, gió mát phất phơ, Tần Vấn Thiên đứng trước thác nước, tu hành lĩnh ngộ thần thông, đúng vào khắc này, có tiếng gió phất qua, một đạo bóng dáng màu xám lướt qua bên cạnh, ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, ngay lập tức đình chỉ tu hành, tiểu hỗn đản bên cạnh hắn cũng bay vút lên hư không lấp lánh mà đi, phảng phất như đã phát hiện được động tĩnh gì rồi.

- Có người?

Thân hình Tần Vấn Thiên run lên, giống như phong bằng, nháy mắt liền đằng không mà lên, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh áo trắng đang trên khối đá phía tiền phương.

Áo trắng đơn bạc bay múa trong gió, tóc dài phi dương, thân khu mạn diệu hoàn mỹ không vết xước, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã biết là nữ nhân tuyệt mỹ, điều này khiến Tần Vấn Thiên sinh ra một mạt dị sắc, chẳng lẽ là Nam Hoàng Vân Hi?

- Không đúng, người này chẳng có một tia khí tức nào cả.

Tần Vấn Thiên đột nhiên phát hiện, hắn cánh nhiên không cách nào cảm thụ được khí tức đối phương.

- Các hạ là ai?

Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi nói.

- Ông.

Chỉ thấy thân ảnh đối phương chợt lóe, như u linh màu trắng bay thẳng tới tiền phương, lưu lại tàn ảnh nhàn nhạt trong hư không.

- Tốc độ nhanh thật.

Tần Vấn Thiên thầm nói một tiếng, lập tức chợt thấy thân thể tiểu hỗn đản lóe lên, lao thẳng tới tiền phương.

Tần Vấn Thiên lộ ra một mạt dị sắc. Thân hình cũng đồng thời chớp động, từ từ áp sát tiền phương. Sau lưng bọn họ, trong phòng ốc đi ra một đạo thân ảnh mỹ lệ, nhìn thấy Tần Vấn Thiên lấp lánh mà đi, trên người lập tức đản sinh lực lượng không gian, bước chân vừa nhấc, trực tiếp tan biến khỏi nguyên địa.

Không bao lâu sau, Tần Vấn Thiên và tiểu hỗn đản đã bị người kia bỏ xa, tốc độ đối phương quá nhanh, hệt như u linh.

- Minh Sơn.

Thanh Nhi đuổi tới. Nhìn con đường trước mặt, thần sắc nàng khẽ biến.

- Thanh Nhi, Minh Sơn là chỗ nào?

Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.

- Tuyệt địa trong Cổ Đế chi thành, rất nhiều thiên kiêu từng thâm nhập vào Minh Sơn. Nhưng không thấy có ai đi ra. Phía trước mặt là lối vào Minh Sơn.

Ngón tay Thanh Nhi chỉ hướng tiền phương, Tần Vấn Thiên tử nhìn kỹ, nơi đó tựa hồ có một ngọn núi hình vòm, phảng phất như cách tuyệt sơn mạch bên trong và khung cảnh bên ngoài, từ đó toát ra một cỗ khí tức băng lãnh.

- Người đó tiến vào Minh Sơn?

Tần Vấn Thiên nhỏ giọng thì thào.

- Ô ô...

Trong miệng tiểu gia hỏa phát ra thanh âm trầm thấp. Tần Vấn Thiên nhìn nó nói:

- Tiểu hỗn đản, sao vậy?

- Triệu hoán, ta cảm giác được khí tức đang triệu hoán.

Thanh âm tiểu hỗn đản lộ ra vẻ trang nghiêm, điều này khiến thần sắc Tần Vấn Thiên không khỏi hơi chặt, tiểu hỗn đản cảm nhận được khí tức triệu hoán?

- Thế chúng ta vào xem.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lập tức quay sang nói với Thanh Nhi:

- Thanh Nhi, ngươi đi về chờ ta.

Thanh Nhi lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên một cái, trông thấy ánh mắt nàng, Tần Vấn Thiên tức thì run run, khẽ cười nói:

- Vậy chúng ta cùng nhau tiến vào, cẩn thận chút.

Thoại âm vừa dứt, thân thể tiểu gia hỏa đã lao ra, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi dồn dập đuổi theo.

- Có lời đồn nói Minh Sơn là di tích của một vị Cổ Chi Đại Đế lưu lại, chỉ là vị Cổ Chi Đại Đế này tựa hồ rất lợi hại, đến nay có rất nhiều thiên kiêu đã chết trong Minh Sơn, lại vẫn không ai biết vị Cổ Chi Đại Đế này rốt cục là vị Đại Đế nào, song vẫn không thiếu người đua nhau tiến vào trong đó.

Thanh Nhi giải thích một tiếng, tựa hồ là đang nhắc nhở Tần Vấn Thiên.

Tiến vào Minh Sơn, nơi đây dường như chỉ có một thông đạo, khí tức trong không gian hơi có phần âm lãnh, khiến người không khỏi cảm thấy lành lạnh.

Tốc độ tiểu gia hỏa giảm dần, thân thể nó khe khẽ run rẩy, hơi có phần sợ hãi, đây là lần điều tiên Tần Vấn Thiên nhìn thấy tiểu gia hỏa có bộ dạng như vậy, nó cảm nhận được khí tức triệu hoán, hơn nữa hình như còn rất sợ hãi.

Đến cùng là lực lượng nào đang triệu hoán.

Ngao...

Một tiếng huýt dài trầm thấp thổ ra từ trong miệng tiểu gia hỏa, chỉ thấy nó bỗng nhiên cuồng chạy, lao tới một nơi hạp cốc phía tiền phương.

- Tiểu hỗn đản.

Tần Vấn Thiên tựa hồ có thể cảm nhận được sự căng thẳng và xung động trong lòng tiểu hỗn đản, có một cỗ lực lượng vô hình đang chỉ dẫn nó.

- Bên trong rất nguy hiểm.

Thanh Nhi thấy Tần Vấn Thiên đuổi theo vội nhắc nhở nói.

- Thanh Nhi, ngươi về đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.