Gần như, các thế lực lớn của hoàng triều Đại Hạ, lấy Tần Vấn Thiên dẫn đầu, đều bị phân chia làm hai phái.
- Chỉ là một con yêu thú mà thôi à?
Tần Vấn Thiên cười lạnh, đám người Vương gia này, quả thực là cái gì cũng dám nói.
Nghe thấy tiếng cười lạnh của Tần Vấn Thiên, đám cường giả của Vương gia đều chuyển mắt qua, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong con ngươi ẩn hiện sắc thái lạnh lùng:
- Hay là, các hạ cho rằng ta lỡ lời?
- Ta cười đám người Vương gia các ngươi ngạo mạn ngu ngốc, tự rước lấy nhục.
Tần Vấn Thiên điềm nhiên khoanh tay, đứng trên người Đại Bằng, lời nói của hắn khiến đám người Vương gia đều đổi sắc mặt, sát ý tỏa ra dày đặc, Âu Dương Cuồng Sinh dám khiêu khích Vương gia thì cũng thôi đi, còn tên này chỉ là một tu sĩ cảnh giới Vũ Mệnh mà cũng dám lớn mật như thế à?
- Bây giờ, chẳng ai mà không biết những việc đã từng xảy ra ở điện Đan Vương trong thành Bái Kiếm, một yêu thú Đại Bằng hóa thân không những giết đám người Vương gia, thế lực được xem là cấp bá chủ, đến tơi bời hoa lá không còn sức chống đỡ mà còn khiến bọn họ mất hết dũng khí, không dám đi đối phó với Đại Bằng này, bây giờ vết sẹo đã lành thì quên đau rồi à.
Tần Vấn Thiên như không hề cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ đối phương, cất giọng hùng hồn kể lại, đám người đang đứng xung quanh kẻ nào còn không rõ, ngụ ý của hắn tất nhiên chính là Cổ Yêu do Tần Vân Thiên hóa thân.
- Con Cổ Yêu Đại Bằng của ngươi mà cũng dám đi so sánh với Tần Vấn Thiên lúc trước sao, quả thực là càn rỡ, không biết chữ chết được viết như thế nào à?
Một người trong Vương gia cất giọng mỉa mai, không hề che giấu ý tứ uy hiếp trong đó.
- Ta không tự đi so sánh với người đã đại khai sát giới trong điện Đan Vương, đứng đầu bảng Thiên Mệnh, mà chỉ là không hề xem đám người ngu muội lừa đời lấy tiếng, chỉ biết dựa vào hơi ấm của tổ tiên các ngươi ra gì mà thôi.
Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng:
- Trước kia, nghe nói Tần Vấn Thiên danh chấn Đại Hạ Hoàng Triều, đối mặt với sự truy sát của các thế lực lớn cũng không hề nao núng, chẳng ngờ rằng hôm nay ta ngao du qua nơi này lại gặp phải tai bay vạ gió.
Tiếng nói vừa dứt, chim Đại Bằng dưới người hắn đã bay lên, dừng lại trên đỉnh một pho tượng, nhìn xuống đám người Trần gia và Vương gia.
- Đế mỗ tu vi cảnh giới Thiên Cương cấp hai, nếu Trần gia và Vương gia còn có chút sĩ diện, có thể chọn ra bất kỳ người nào cùng cảnh giới đến đây giết ta, nếu như ta chết, là do Đế vô năng, con Cổ Yêu Đại Bằng này, các ngươi có thể mang đi, đương nhiên, nếu các ngươi quen thói cùng nhau tấn công, Đế mỗ cũng không quan tâm.
Tần Vấn Thiên chưa chờ đối phương động thủ, liền cao giọng nói, âm thanh của hắn truyền khắp tám phương, khiến cho tất cả những người ở hoàng triều Đại Hạ cổ kính đều nghe thấy, còn đám người Trần gia và Vương gia thì đổi sắc mặt.
- Âu Dương gia ta, cũng muốn nhìn xem thực lực của cường giả Trần gia và Vương gia thế nào, có thể kiêu ngạo như vậy, hẳn là cũng dễ dàng thắng được tu sĩ có tu vi cùng cảnh giới chứ.
Âu Dương Cuồng Sinh thẳng thắn mở miệng, dẫn theo người của nhìn phi thân lên không, dáng vẻ tràn đầy khí thái của kẻ đến xem náo nhiệt.
Đám người Trần gia và Vương gia liếc mắt nhìn nhau, sau đó vẫn là người đàn ông trung niên của Trần gia lên tiếng:
- Đại Bằng này Trần gia chúng ta coi trọng, đã vậy thì, Trần Nguyên, ngươi đi đi.
Hiển nhiên Trần gia không muốn để chim Đại Bằng rơi vào tay người khác.
Trần Nguyên năm nay đã hơn năm mươi tuổi, nhưng dáng vẻ lại chỉ như người mới ba mươi, dung mạo quắc thước, tu vi ở cảnh giới Thiên Cương cấp hai, ông ta đã dừng chân ở cảnh giới này nhiều năm, thực lực vững mạnh, thân là một trong những nhân lực chủ chốt của Đại Nhật Trần gia, thứ ông ta luyện tâp là tâm pháp Nhật Càn Khôn, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù bọn họ không biết Tần Vấn Thiên là người phương nào, nhưng với chiến lực mạnh mẽ của Trần Nguyên, giết hắn cũng không phải là việc khó.
Trần Nguyên bước ra, đột nhiên một luồng khí nóng lực khổng lồ tản ra, chiêu pháp Võ Mệnh Thiên Cương được thi triển, Võ Mệnh Thiên Cương này chính là một đứa nhóc toàn thân đỏ rực như lửa, độ nóng trên người không biết khủng bố đến mức nào.
- Đi.
Tay hắn vung lên, Võ Mệnh Thiên này liền gào théo lao về phía Tần Vấn Thiên, trong không gian, một luồng khí nóng bỏng ở nhiệt độ cao lướt đi, hình như
- Đông!
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên, nhìn nụ cười còn đọng trên khóe mắt Tần Vấn Thiên, hắn bất chợt kinh hãi, nhưng chỉ chớp mắt sau đó, tâm mạch đã bị đánh bát, ánh mắt tan rã chẳng còn tiêu cự. Tần Vấn Thiên không chút khách khí lấy mất Nhẫn Thần Văn của hắn, thân hình chợt lóe lên, trở lên trên lưng Đại Bàng, mỉm cười nhìn đám người Trần gia ở dưới.
- Nhẫn Thần Văn này, xem như là chiến lợi phẩm của ta đi, đế mỗ cũng không muốn lấy nhiều đồ vật của các ngươi , nếu Trần gia và Vương gia vẫn òn muốn chỉ giáo, đế mỗ chắc chắn sẽ phụng bồi.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười nhìn đám người, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến những người đối diện cảm thấy kinh hãi, thực lực của Trần Nguyên vốn không yếu, nhưng lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, có thể thấy được rằng thực lực của người này mạnh mẽ đến mức nào.