- Thiên phú của hắn khẳng định không có vấn đề.
Đáy mắt Thanh Nhi lóe sáng, nhìn lão giả nói:
- Vậy ngươi thay ta truyền lời đi.
- Công chúa.
Lão giả nhìn qua Thanh Nhi, ho một tiếng. Thanh Nhi hỏi:
- Ngươi còn có chuyện gì sao?
- Công chúa, lần này hướng bệ hạ mở lời, nếu như bệ hạ đáp ứng, công chúa nhất định phải theo lão nô rời đi.
Lão giả khẩn thiết nói.
Đôi mắt đẹp của Thanh Nhi sững sờ, sau đó lại ung dung nhìn về phía xa, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hình như có chút không buông được, khóe mắt lại lộ ra một tia vui vẻ hiếm thấy, nói:
- Được rồi.
Nhìn bóng lưng của Thanh Nhi, lão giả âm thầm lắc đầu thở dài. Thật không biết công chúa đang suy nghĩ gì nữa, đều đã tận mắt nhìn thấy đại hôn của hắn, lại vẫn chấp nhất như thế.
Cho dù công chúa không ngại, chẳng lẽ bệ hạ lại chịu để cho con gái rượu của mình chia sẻ một người nam nhân với người khác? Mặc dù thanh niên kia có ưu tú đi chăng nữa, bệ hạ cũng sẽquả quyết không để cho công chúa chịu loại ủy khuất như vậy.
- Thật sự là một đoạn nghiệt duyên ah.
Lão giả chỉ đành yên lặng thở dài, e rằng bệ hạ lúc trước tiễn đưa công chúa đến một vực xa như vậy là chuyện sai lầm.
Hoàng Cực Thánh tông, bá chủ Hoàng Cực Thánh Vực vẫn đứng sừng sững ở đó, cao ngạo không ai bằng, không lâu trước đó từng nói khắp thiên hạ này đâu cũng là đất của Hoàng Cực Thánh tông, chỉ sợ bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, không lâu trước đó, một ý niệm của tuyệt sắc nữ tử đã từng uy hiếp bọn họ suýt chút nữa đã khiến cho bọn họ thừa nhận tai hoạ ngập đầu.
Thực sự chỉ trong một ý niệm, nếu không có phương pháp mà lão giả nghĩ đến, hoặc giả Thanh Nhi không có đồng ý, chỉ sợ Hoàng Cực Thánh tông cùng Hoàng Cực Thánh Vực đã bị xoá tên.
Tuy nhiên, Hoàng Cực Thánh tông không biết việc này. Bọn họ vẫn đang chờ Tần Vấn Thiên đến Thánh Hoàng thành chịu chết.
Tần Vấn Thiên cũng không biết chuyện này. Nữ tử tuyệt sắc như băng sơn tuyết luyên luôn không thích nói chuyện, nhưng nàng vẫn giống với nàng của hơn mười năm về trước, trước sau như một, yên lặng thủ hộ hắn.
Nàng đã từng vì Tần Vấn Thiên mà lấy Đại Niết tiên pháp, một cơn sóng gió động trời từng dấy lên nơi thế giới ngoài kia; nàng đã từng đích thân đến Hoàng Cực Thánh tông, uy hiếp một đại bá chủ; còn hôm nay, nàng vẫn yên lặng lo lắng vì hắn, thủ hộ vì hắn.
Tất cả những điều này, Tần Vấn Thiên không biết.
Lúc này đây, hắn đang khoanh chân tu hành trong một khách sạn, ánh sáng long lanh bao phủ toàn thân, những quầng sáng lưu động trên thân hắn hiển lộ một cỗ khí tức kỳ diệu, dường như có thể ngưng tụ thành phù văn đặc thù.
Bàn tay hắn duỗi ra và nện vào mặt đất, một tiếng nổ răng rắc sinh ra, từng đám bột phấn Thiên Ma giáp cốt bị nuốt vào trong thân thể, cũng lưu động theo mạch máu và thẩm thấu toàn thân, hoàn thành thối luyện thân thể, ngay sau đó hóa thành phù quang lưu động. Quá trình lần lượt lặp lại, thối luyện thân thể càng ngày càng mạnh, thậm chí những phù văn lưu động kia đều ẩn ẩn mang đến cho người ta một loại cảm giác cường đại.
Một lúc lâu sau, hắn mới hít thở sâu, vầng sáng lưu chuyền trên thân cũng đã biến mất. Hắn mở mắt ra, nhìn đám bột phấn Thiên Ma giáp cốt kia đã bị thu nạp hết, thở sâu.
- Thu thập bột phấn Thiên Ma giáp cốt còn quá ít, hơn nữa, muốn đạt thành tựu thân thể Tiên Ma, tất nhiên cần phải nhờ đến Thiên Ma giáp cốt chân chính mới được. Tại Hoàng Cực Thánh Vực, chỉ sợ là tìm không ra.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Nơi giao dịch tại Thánh Hoàng thành là nơi trao đổi nhiều nhất tại Hoàng Cực Thánh Vực, vậy mà hắn vẫn không cách nào tìm được Thiên Ma giáp cốt, chỉ sợ là có tìm cả Hoàng Cực Thánh Vực cũng khó mà thấy được.
Trầm tư một lát, Tần Vấn Thiên cảm giác có chút rầu rĩ. Không có thiên phú thì như thế nào, không có thực lực thì vẫn mãi là đồ chơi trong lòng bàn tay kẻ khác mà thôi. Mặc dù hắn hiện tại có thể vượt cấp giới tru sát cường giả Thiên Tượng tam trọng cảnh, nhưng nội tình vẫn còn quá mỏng, cảnh giới không mạnh, ở trước mặt bá chủ tuyệt đối như Hoàng Cực Thánh tông vẫn lộ ra yếu ớt.
Ngay vào lúc này, trong đôi mắt hắn hiện lên quang mang dữ dội, bàn tay lập tức huy động, tiếp đó liền thấy vô tận tinh vân thạch xuất hiện chồng chất bên cạnh Tần Vấn Thiên, toàn bộ tinh vân thạch mà Tần Vấn Thiên có đều ở đây cả.
- Lão ba, năm đó ngươi có thể làm tiên ma khóc lóc, hôm nay hài nhi lại ở đây, bởi vì Hoàng Cực Thánh tông mà rầu rĩ, thật là có chút làm giảm uy phong của ngươi.
Tần Vấn Thiên tâm niệm vừa động, tinh vân thạch trôi nổi trên không và bắt đầu di động, đáp xuống những vị trí khác nhau, ẩn ẩn hóa thành một đồ án thần văn, một thần văn trận đồ vô cùng lớn.
- Để ta xem những ký ức ngươi lưu lại.
Bàn tay Tần Vấn Thiên vỗ một cái, trong chốc lát cả đồ án phát sáng, hóa thành ánh sáng tinh vân vô tận bao phủ thân thể của hắn. Đạo tinh quang sáng chói khôn cùng đó điên cuồng tiến nhập thân thể của Tần Vấn Thiên, tinh vân thạch tiêu hao cực nhanh, đạt tới mức độ nghe rợn cả người.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, bảo vệ ý thức một cách chặt chẽ, để cho những lực lượng tinh thần điên cuồng tiến vào bên trong những tiểu tinh thần trong đầu hắn. Trong chốc lát, đám tiểu tinh thần đó lại một lần nữa phát sáng, hào quang lóng lánh.
Tinh quang khủng bố trực tiếp tiến vào không gian ý thức bao la của Tần Vấn Thiên, không ngừng xâm nhập phiến tinh không đó, đi tìm những ký ức mà phụ thân hắn đã lưu lại cho hắn.
Tinh quang sáng chói, Tần Vấn Thiên cảm thấy đột phá không ngừng, hắn điên cuồng tiến vào một ngôi sao. Đó là ký ức hạch tâm mà phụ thân hắn lưu lại cho hắn.
Bên ngoài, tinh vân thạch trong trận pháp tiêu hao với tốc độ kinh người. Tinh thể tinh thần kia càng ngày càng sáng, cuối cùng một hồi hào quang sáng chói bùng lên, Tần Vấn Thiên cảm thấy trong chốc lát đã lâm vào một phiến không gian khác.
Mảnh không gian này có một thân hình to lớn cao ngạo đang đứng trên hư không, miệng hắn đang không ngừng niệm ra từng đạo khẩu quyết phiền phức. Mỗi một tràng khẩu quyết mà hắn niệm ra dường như đều ẩn ẩn hóa thành phù quang đáng sợ. Trên thân hình to lớn cao ngạo đó sáng lên vô tận tiên mang, giống như Thái Cổ tiên quang, thắp sáng toàn bộ hư không!